Vô Tiên

Chương 934: Nợ cũ (1)




- A! Là ngươi giết Nguyên nhi, ngươi là cừu nhân của Trịnh gia ta! Ngươi vẫn chưa chết.

Trịnh Thanh Tuyền kinh hãi, lui về phía sau một bước, giơ tay lên tế ra phi kiếm.

Lâm Nhất lập tức đánh ra một thủ quyết, tứ tượng kỳ trận thoáng chốc hiện thân, khóa chặt mình và Trịnh Thanh Toàn ở giữa. Hắn hừ một tiếng, nói:

- Ngươi lúc đó chẳng phải là cừu nhân của Lâm Nhất ta sao? Tuy nói oan oan tương báo, nhưng Trịnh gia ngươi nếu cứ muốn không buông tha, ta sẽ phụng bồi tới cùng! Muốn ta chết à, sợ ngươi không chờ được đến lúc đó thôi!

Quay đầu thấy không còn đường lui, vẻ mặt lão giả trở nên dữ tợn, đe doạ:

- Ta đã là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, vào lúc thọ nguyên đã tận, liều chết chống lại, ngươi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi! Mà Vệ Tòng trưởng lão tháng sau sẽ tới Trịnh gia ta làm khách, hắn nói sẽ báo thù cho Nguyên nhi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

- Ngươi sợ rồi à?

Lâm Nhất ánh mắt thiêu đốt bức nhân, lạnh giọng trách mắng:

- Khi đệ tử của Trịnh gia ngươi lạm sát người phàm tục, ngươi vì sao không sợ? Khi ngươi đuổi giết tu sĩ Luyện Khí ta đây, ngươi vì sao không sợ? Khi ngươi truyền tin giết ta, ngươi có từng nghĩ tới có hôm nay không?

Càng nói càng tức, Lâm Nhất cao giọng. Không đợi Trịnh Thanh Toàn khu động phi kiếm, hắn giơ tay bổ xuống một đạo ánh sáng bạc.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, linh khí hộ thân vỡ nát, giáp mềm phòng thân tan tành, Trịnh Thanh Tuyền không thể chống đỡ bay ngược ra ngoài.

Bùm một tiếng ngã xuống đất, miệng đầy phun đầy máu, thần sắc hoang mang. Chưa kịp đứng lên, hắn đã liên tục xua tay, trong thần sắc mang theo vẻ tuyệt vọng nói:

- Lão hủ đã là người hơn hai trăm tuôi rồi, không sống được mấy năm nữa. Niệm tình đồng đạo, xin giơ cao đánh khẽ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất tay cầm Lang Nha kiếm, lạnh lùng không nói gì, chỉ có sát ý tràn ngập quanh người.

Râu Trịnh Thanh Toàn đã nhuốm đỏ máu, bộ dạng rất đáng thương. Hắn giãy dụa đứng dậy:

- Chuyện quá khứ là Trịnh gia ta sai trước. Trịnh gia ta, tính cả tôn tử đó của ta cũng bị ngươi giết nhiều rồi. Oan gia nên giải không nên kết, huống chi chúng ta thân là người tu đạo, sớm đã nhìn nhạt được mất.

Lời còn chưa dứt, trên tay Trịnh Thanh Toàn đột nhiên có hào quang hiện lên, một đạo Truyền Âm phù xuyên qua trận pháp, gào thét mà đi. Thần sắc của hắn hòa hoãn lại, như trút được gánh nặng nói:

- Ngươi và ta dừng tay nhé!

Lắc đầu, Lâm Nhất nhìn Trịnh Thanh Toàn đang ôm lòng cầu may này, nói:

- Ta sớm đã nhìn nhạt được mất, nhưng lại luôn có ân cừu không ngừng! Ngày sau được, hôm nay mất, cứ thế tuần hoàn. Nhưng cái mà mình nên nhận thì người khác không thể nào làm thay được! Ngươi như vậy, Lâm Nhất ta không phải cũng vậy sao.

Nói càng lúc càng lạnh lùng, thân hình thân hình khẽ động, lại một đạo kiếm quang đánh xuống.

Trịnh Thanh Toàn kinh hãi muốn lui về phía sau, nhưng thân đã lọt vào trận pháp thì khó mà né tránh, huống chi thân thủ của Lâm Nhất quá cường hãn, hắn còn chưa kịp xin tha mạng thì đầu với thân đã mỗi thứ một nơi.

Người già rồi mới biết tiếc tiền. Người sống hơn hai trăm tuổi, sao lại không sợ chết!

Bất động thanh sắc gẩy xác Trịnh Thanh Toàn ra, thu lấy túi Càn Khôn của đối phương, trận pháp biến mất, Lâm Nhất chưa vội rời đi, mà ung dung đứng trước phủ, lộ vẻ rất nhàn nhã. Một lát sau chỉ thấy hai đạo cầu vồng kiếm từ dưới núi bay tới, trong nháy mắt đã tới trước mặt. Người tới là hai tu sĩ Trúc Cơ, sau khi thấy rõ tướng mạo của thanh niên nhân này, kinh ngạc nhìn nhau lập tức lại lộ vẻ vui mừng.

- Chẳng trách nhiều năm không thấy bóng dáng, thì ra ngươi trốn tới hải ngoại. Lâm Nhất, biệt lai vô dạng!

Một người hơi lộ vẻ kinh hỉ, lại tế ra phi kiếm, như hổ rình mồi. Tên còn lại nói: