Vô Tiên

Chương 930: Đằng vân (1)




Thần sắc vui vẻ, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm lấy một cái ngọc giản, chính là một đồ giản xa lạ, tên là Cửu Châu dư đồ. Đây là cái gì? Quan sát qua một lần, vẫn có chút không hiểu. Nhưng trong chỉ dẫn, Cửu Châu to lớn khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Trong đại hải mênh mông bát ngát, chín vùng đại lục cách nước hướng vào nhau, nhìn thì là tiếp giáp nhưng lại cách nhau trăm vạn dặm thậm chí là ngàn vạn dặm. Chẳng lẽ ngoài Đại Hạ ra còn có một mảng thiên địa rộng lớn khác.

Cố nén tò mò trong lòng, Lâm Nhất cầm lấy một ngọc giản khác. Đây lại là đồ giản, bên trên chính là Vô Định hải, một con đường nho vòng vèo xuyên qua mặt biển, hướng về phía đông. Cuối cùng dẫn đi đâu thì không rõ.

Trong lòng như hiểu ra gì đó, Lâm Nhất có chút đăm chiêu gật đầu. Lại ngẫm nghĩ một lấy, lúc cầm lấy ngọc giản thứ ba, thần sắc hắn lại biến đổi.

Long quy nguyên hải, dương tiềm vu âm. Nhân viết chập long, ngã khước chập tâm... Ta từ nhỏ thích đạo, nhận truyền thụ của trời, một bộ công pháp tiên gia. Khai sáng Huyền Thiên tiên môn, vượt lên người.

Xem tới đây, Lâm Nhất cảm thấy thấy kinh hãi. Hắn cố bình tĩnh lại, tiếp tục đo, sau một nén nhang, mới thở hắt ra một hơi. Lại ngây ngốc thất thần.

...Ta bị khốn ở Nguyên Anh, về sau vào Cửu Châu trăm năm, tìm được mật pháp của Huyền Thiên điện. Ở trong Hậu Thổ tiên cảnh có được tiên kiếm, bị tu sĩ Hóa Thần đuổi giết. Quay về quê cũ, đáng tiếc bị thương nặng nên hết thọ nguyên. May có môn hạ Khởi nguyên, đại truyền sư huấn. Tiên vực sụp đổ, tiên đạo xa vời. Hi vọng hậu nhân thành công.

Lời nói trong ngọc giản này không ngờ là Huyền Thiên Thượng Nhân lưu lại.

Huyền Thiên Thượng Nhân cực kỳ quen thuộc với Huyền Thiên tiên cảnh, cũng từ trong đó có được Huyền Thiên tâm pháp, đợi khi tới Nguyên Anh hậu kỳ, vì thọ nguyên có hạn liền đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp thăng thiên, tới một nơi tên là Cửu Châu. Trăm năm sau hắn ở một trong tiên cảnh tên là Hậu Thổ, có được tiên kiếm và mở ra mật pháp của Huyền Thiên điện, lại bị tu sĩ Hóa Thần đuổi giết, đành phải trốn về Đại Hạ. Khi trọng thương lại bị thọ nguyên hao hết, gặp được đệ tử Khởi Nguyên của môn hạ, cũng dặn dò hậu sự với người này.

Tu sĩ Hóa Thần? Một địa phương có tu sĩ Hóa Thần, thật khiến người ta hướng về! Mà tiên vực sụp đổ, tiên đạo xa vời, con đường tu tiên chẳng lẽ là rơi vào tuyệt cảnh? Là tuyệt vọng, là trầm luân, vậy việc gì phải điên cuồng vì nó? Mà Cửu Châu cao thủ đông đúc, là tình cảnh thế nào?

Tâm thần bất định cầm lấy ngọc giản cuối cùng, một lúc sau, Lâm Nhất trợn tròn mắt. Rất nhiều nghi hoặc của trong nhiều năm qua, vào lúc này đã được giải đáp.

Ngọc giản này là của vị đệ tử được gọi là Khải Nguyện, có lẽ chính là Huyền Nguyên tổ sư của Huyền Nguyên quan lưu lại. Hắn đến từ Đại Thương, khi tu vi có chút thành tựu thì gia nhập Huyền Thiên môn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc Huyền Thiên Thượng Nhân gặp nạn, môn nhân tiếp ứng chung quanh. Khi mọi người không có được gì thì Khải Nguyên lại tìm được tổ sư trước lúc lâm chung. Do lĩnh thụ di mệnh của sư môn, nên bị đồng môn sư huynh đệ nghi kỵ và vu hãm. Hắn không thể biện giải, cuối cùng bị sư môn đuổi giết.

Khải Nguyên tiến thối lưỡng nan, đành phải tạm thời đào vongra hải ngoại. Trước khi đi hắn ở núi này vội vàng lưu lại di vật tùy thân của tổ sư, mong đến sư môn tìm đến thì trả lại được sự trong sạch cho mình.

Trong ngọc giản nói, khi Khải Nguyên đi mang theo tiên kiếm, tứ tượng kỳ, một gốc tiên thụ non, ba hộp đan giải độc và một viên thú đan của Huyền Thiên Thượng Nhân, còn có công pháp sư môn và linh thạch. Đương nhiên, hắn để lại nhiều thứ, chỉ là muốn chuyện có thể cứu vãn, chờ một ngày có thể quay về sư môn. Chỉ có điều, vị tổ sư của Huyền Nguyên quan này không hề trở về.

Ở cuối ngọc giản Khải Nguyên còn đánh dấu một chỗ, chính là nơi Huyền Thiên Thượng Nhân đạo tiêu vẫn lạc.

Đây là một ngọc bài thân phận, do trưởng lão Thần Châu môn lưu lại, bên trên có đạo hiệu của Huyền Thiên! Sau khi Huyền Thiên Thượng Nhân tới Cửu Châu, Thần Châu môn này quả thật là nơi gửi thân của hắn.

Ngọc phù to bằng bàn tay, không biết có tác dụng gì, có mấy phần tương tự với truyền tống phù của Huyền Thiên môn.

Thu hồi ngọc giản, ngọc bài và ngọc phù, Lâm Nhất cầm lấy cái khay đó, to bằng bàn tay, một mặt là Càn, một mặt là Khôn, thần thức có thể vào được, bên trên còn có một đoạn khẩu quyết, là Càn Khôn tứ tượng trận.

Khải Nguyên, cũng chính là Huyền Nguyên chân nhân, năm đó chỉ cầm tứ tượng kỳ mà để lại trận bàn này. Năm đó là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không nhận ra trọng bảo cũng là chuyện không thể tránh được. Từ cấm chế lưu lại trên núi là có thể nhìn ra một hai, bởi vậy có thể thấy được, vị tổ sư Huyền Nguyên chân nhân này thủ đoạn cực kỳ tầm thường, tu vi và kiến thức cũng bình thường, hàm oan mà đi lại để lại lại mấy thứ này. Có thể thấy được, người này vẫn có thể coi là người chính trực.

Cất những thứ đã xem xong đi, Lâm Nhất tò mò quan sát túi Càn Khôn còn lại. Trên miệng túi có cấm chế, nhưng rất mỏng manh. Mà hắn có thể nhìn ra sự bất phàm của cấm chế này, ít nhất thì nó từng rất cường đại.

Phải biết rằng, người đã chết cấm chế thần thức để lại sẽ từ từ tiêu tán. Mà cấm chế ở miệng túi đang biến mất, rõ ràng là do chủ nhân đã mất. Dù vậy khí cơ ở bên trên vẫn khiến tim người ta đập mạnh.