Vô Tiên

Chương 926: Tương tàn (1)




Trên Nguyệt đảo Vọng Hồ, cỏ xanh khắp nơi, khiến cho mấy gò đá ở giữa cũng thấp đi nhiều, mơ hồ có thể nhìn ra tình hình năm đó. Chỉ có xung quanh một mộ đá là không có cỏ dại, vẫn là tình cảnh như lúc Vũ Nhi ra đi.

Mười năm nháy mắt đã qua.

Khi từ trong nhập định tỉnh lại, khóe môi Lâm Nhất nhếch lên lộ ra nụ cười khổ. Một đoạn Linh Long quyết đã tốn mất mười năm, hắn đương nhiên không thể còn cho rằng đây là một bộ công pháp đơn giản dễ học nữa rồi.

Mất mười năm để tu luyện một đoạn khẩu quyết, vẫn chưa đại thành, càng không có tiểu thành, chỉ có thể xem như nắm được đôi chút, mà điều này đã đủ để khiến Lâm Nhất vui mừng rồi.

Khi Tĩnh tu ba năm, Linh Long quyết không có động tĩnh gì, Kim Đan sắp không thành hình dạng cuối cùng ngừng tan rã, vì thế, Lâm Nhất thở phào.

hai nămsau, long đan yên lặng đã lâu chậm rãi động đậy trong khí hải, cũng theo sự vận chuyển của Linh Long quyết từ từ có linh lực dị dạng lưu chuyển toàn thân, cũng trở nên phù hợp với khí cơ trong cơ thể. Trong khoảng thời gian ngắn, trong khí hải giống như có có Kim Đan, một cái mạnh mẽ thô bạo, một cái thì yếu tới mức thê thảm.

Đối với điiều này, tiểu kim long trong long đan rất không tình nguyện, lại do bị Linh Long quyết khống chế, khi thối luyện gân cốt Lâm Nhất đồng thời không thể không phân ra một dòng linh lực để nuôi viên đan đã vỡ đó.

Cứ như vậy lại bốn năm qua đi, theo gân cốt ngày càng cường kiện, giữa Lâm Nhất và long đan có một tia huyết mạch tương liên. Có lẽ là do duyên cớ này, hắn có thể sử dụng một dòng linh lực khác thường đó, tuy vẫn rất mỏng manh, nhưng lại khiến cho mình có tu vi không kém tu sĩ Kim Đan.

Ngoài ra, viên đan vỡ có được sự nuôi dưỡng của long đan, không chỉ ngừng xu thế tan rã mà còn chậm rãi khép lại. Chỉ là giống như tâm bị nứt vậy, mấy khe nứt vẫn rất rõ ràng, khiến cho đan thể trắng vàng đan xe càng dở ông dở thằng, mà khiến Lâm Nhất vui mừng là, đan thể nhìn thì xấu xí và quái dị này đã tự vận chuyển được rồi, tu vi thụt lùi thậm chí là mất đi tạm thời không còn, nhưng khiến hắn buồn bực khó hiểu là tu vi chân chính của mình là gì?

Trong một năm cuối cùng, đan thể đầy vết thương đã không có khởi sắc, cách Kim Đan chân chính vẫn còn rất xa. Mà tiến cảnh của Linh Long quyết thì chậm chạp, khi tu được chút thành tựu nhưng tình hình thế nào thì vẫn không biết.

Trong bảy mươi ba năm này, cơ hồ đều là vượt qua trong bế quan tu luyện, nhưng lại thiếu đi chút gì đó. Nhớ trong Động Chân kinh có viết, tư chi tư chi, hựu trọng tư chi, tư chi bất thông, quỷ thần tương thông. Phi quỷ thần chi lực dã, tinh thành chi cực dã... Có lẽ mình chăm chỉ tu luyện nhưng lại thiếu một phần cảm ngộ.

....

Hoàng hôn một ngày mùa thu, trước một mộ dá, một thân ảnh cô độc đang lặng lẽ đứng đó. Khi bóng đêm phủ xuống, một trận gió mát thổi qua, chỉ còn lại khoảng trống tịch mịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vũ Nhi, ta đi đây, ta sẽ về thăm ngươi.

Ven Vọng Hồ có đèn thuyền le lón, trong thôn nhỏ quen thuộc cũng sáng đèn. Bừng tỉnh như vừa trong mộng, Lâm Nhất đến trước một tiểu viện đổ sập từ lâu ở đầu tây thôn, khe khẽ thở dài.

Nhà của Vũ Nhi đã trở thành phế tích, cách đó không xa có thêm một dãy nhà cỏ, trong thôn nhỏ từng trống vắng này giờ đã có người ở.

Con người! Giống như là cỏ dại trên núi, nhỏ bé mà chấp nhất.

Vũ Nhi, đại ca cũng nhớ nhà...Lâu rồi mới nhìn lại thôn nhỏ quen thuộc mà lại xa lạ này, Lâm Nhất đi tới một đồi núi, tiện tay tóm một cái, dưới đấy có mấy thứ bay ra. Hắn chỉ để lại một lá cờ nhỏ, hai tay kéo một cái, phập một tiếng, trong những mảnh vụn có khói đen trào ra, tiếp theo thì như gió xoáy bốc lên, sau đó tất cả tiếng khóc than cũng từ từ tan đi.

Vừa rời khỏi Vọng Hồ thì đi theo hướng nam. Chính tây chính là Vương Tử quận của Huyền Thiên môn, hắn không muốn chuốc thêm phiền phức. Bởi vậy theo hướng nam tiến về Tế Thủy, qua Cố Bỉ, vượt Lang Gia là có thể tới Lan Lăng quận.

Cho tới bây giờ, Lâm Nhất biết Huyền Thiên môn vẫn sẽ không bỏ qua cho mình. Dựa vào bản sự của mình thì không thể chống lại đối phương, hơi vô ý chút sẽ là kết cục thân tử đạo tiêu. Mà tu vi của bản thân vẫn cứ như thế, tiếp tục vùi đầu tu luyện cũng vô ích. Tiến thối lưỡng nan như vậy, chẳng thà bỏ đi.

Lúc này trong cơ thể Lâm Nhất đã có hai đạo linh lực khác nhau. Tu vi của bản thân không chịu nổi tra tấn, hắn liền sử dụng long đan chi lực để thi triển Phong Độn thuật, nhoáng cái đã đi được ngàn dặm.

Nhớ rõ khi trúc cơ, phong độn chỉ trăm dặm, khi tới gần Kim Đan thì có thể một độn xa ngàn dặm, Phong Độn thuật này không hổ là dị thuật thượng cổ, theo thời gian cũng càng bất phàm hơn.

Chỉ mấy ngày, Lâm Nhất đã xuyên qua Tế Thủy quận tới Cố Bỉ quận. Lướt đi trong gió, hắn bỗng nhiên khựng người, trên tay có thêm một ngọc giản, xem xét một chút rồi lập tức bay tới rừng rậm trên núi cao.

Đây là một trấn nhỏ giữa núi, hộ gia đình phân tán ở hai bên sơn đạo, sát giao lộ có mấy lều cỏ, chính là tửu quán trà quán.

Dưới một tửu kỳ nghiêng nghiêng, trước mấy chiếc bàn vuông gỗ, một nam tử áo xám đang nói chuyện với lão nhân bán rượu.

Trấn nhỏ này tên là Vương Cố. Nam tử đó cười cười gật đầu, rồi ngồi xuống bàn gọi một vò rượu, vừa nhìn phong cảnh sơn dã vừa uống.