Nhíu mày, Lâm Nhất xoay người lại. Tanh Kim Long kiếm đó giống như bị hắn quên đi, vẫn trơ trọi nằm trên gò đá.
- Ngươi dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta à?
Người lên tiếng chắc là lão nhân, tiếng nói rõ ràng đến từ Kim Long kiếm, trong giọng nói này lộ ra sự kiêu ngạo và bá đạo khiến người ta không thể kháng cự, còn mang theo vẻ tức giận.
Hừ một tiếng, Lâm Nhất bất vi sở động, lạnh lùng mở miệng nói:
- Tục truyền, kiếm có kiếm hồn. Nói ra lai lịch của ngươi đi, bằng không ngươi và ta mỗi người một đường.
Tiếng nói của Lão giả cũng không xa lạ, từng xuất hiện trong Huyền Thiên tháp một lần, Lâm Nhất còn tưởng rằng đó là từ ảo cảnh. Mà trước khi tối hôm qua ngất đi, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của lão giả. Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn đã có suy đoán. Vì thế khi tâm tình đang hỗn loạn, liền không muốn để ý tới Kim Long kiếm cắm trên gò đá.
- Thối lắm! Ngươi mới là kiếm hồn!
Lâm Nhất chưa nói xong đã chuốc lấy sự tức giận của lão giả, trong những tiếng gầm gừ, Kim Long kiếm giãy dụa rời khỏi gò đá, xiêu vẹo rơi xuống.
Lâm Nhất cố nén không tiến lên, lại nghe lão giả đang mắng to:
- Đồ lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ tức ta không cứu nữ oa nhi kia à? Lão long ta vì sao phải cứu nàng ta? Người ta cả đời phải có họa phúc sớm tối, vận mệnh của nàng ta như vậy, trách được ai chứ? Một nữ tử phàm tục dám chống đối với tu sĩ Kim Đan, nếu mà để nàng ta chiếm tiện nghi, đó chẳng phải là chuyện hoang đường nhất trong thiên hạ sao? Vả lại, cứu nàng ta làm gì? Giữ lại để song túc song tê, đẻ con đẻ cái với ngươi à?
Kim Long kiếm nằm trên mặt đất, lão giả tức giận mắng:
- Xú tiểu tử, vì sao không tiếp lời ta...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị người ta thoá mạ một hồi, Lâm Nhất trong lòng tức lắm, chửi lại Kim Long kiếm:
- Ngươi mới thối! Mệnh của phàm nhân giống như rơm rác vậy à? Tu sĩ Kim Đan mà không có nhân tính thì tính là cái gì, ngươi có thể cứu ta mà vì sao không thể cứu nàng ta, ta chính là muốn sinh con đẻ cái với nàng ta đấy, ngươi làm gì được ta?
- Ngươi... Ngươi dám mắng lão long à? Ta thật sự muốn đánh ngươi một trận.
Trong cơn tức giận, lời nói của lão giả trở nên ngắt quãng.
- Hừ! Ngươi có bản lĩnh thì hiện thân ra xem nào, xem ta có sợ ngươi không?
Lâm Nhất đáp lại một cách mỉa mai. Trong lòng lại khẽ động, lão long?
- Đúng là con mẹ nó vong ân phụ nghĩa! Ta vì cứu ngươi mà mạo hiểm như vậy, còn bị giễu cợt lại.
Lão giả lộ ra vẻ tức giận, mà đối phương lại nổi giận nói:
- Ngươi giữ cái miệng sạch sẽ cho ta, không được nói những lời thô bỉ.
Nội khí lập tức trào ra, lão giả mắng:
- Ta mắng ngươi đấy thì làm sao? Lúc nào đến lượt thằng nhãi ngươi giáo huấn lão long.
Lâm Nhất nghiêm mặt không nói gì, lão giả không buông tha, tiếp tục mắng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi tức ta làm loạn linh mạch dưới đất à? Ngươi tức ta cố ý quấy rối ngươi? Ngươi tức ta không cứu Kỳ Nhi gì đó của ngươi, tức ta không cứu Vũ Nhi gì đó của ngươi? Ngươi con mẹ nó không phải con ta cũng không phải cháu ta, lão long ta việc gì phải làm tổ gia gia!
- Nếu không có mấy phần linh lực tẩm bổ, lão long ta việc gì phải xen vào việc của người khác?
- Khi trước cơ nếu không phải ta giúp ngươi, ngươi sao có thể vượt qua được chân hỏa của giới này? Khi ở Bổn Cực sơn nếu không phải ta giúp ngươi, long thủ rách nát của ngươi có thể có năng lực lớn vậy à? Nếu không phải ta giúp ngươi đưa long đan vào khí hải, ngươi và nữ oa nhi kia sớm đã bị đám rệp ăn rồi. Còn nữa, nếu không phải ta giúp ngươi thúc dục long giáp, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát được cương phong chân trời à? Trách ta không cứu người? Ta con mẹ nó giúp ngươi thu thập Tiển Phong kia, giúp ngươi đánh hắn thành thịt băm, gần như đã tiêu hao hết nguyên khí tích lũy mấy vạn năm của lão long ta rồi! Ngươi tưởng ta kẻ ngốc, gọi đến bảo đi à!
- Ngươi trước mắt vẫn còn sống, còn có bản lĩnh trừng mắt lườm ta, coi như ngươi có gan! Còn dám oán thầm lão long ta, chỉ sợ ngươi chịu không nổi đâu, hừ!
Phát tiết bực tức xong, cơn tức của lão giả cũng không còn, nộ khí của Lâm Nhất cũng dịu đi. Nhớ lại tất cả từng xảy ra, hắn biết đối phương không phải là nói bừa.
Từ ngày có được Kim Long kiếm, chuyện cổ quái không ngừng xảy ra. Về sau, Lâm Nhất không lấy làm lạ nữa. Có điều sau khi tới Đại Hạ, từ trong miệng người khác từng nghe nói, ngoài pháp khí, linh khí và pháp bảo ra còn có linh bảo. Trong truyền thuyết trong linh bảo có khí hồn, hoặc còn gọi là khí linh, hắn đoán rằng trong Kim Long kiếm có thứ này, bằng không nó sao lại nhiều lần tự hành động như vậy! Nhưng lão giả rõ ràng rất ghét cách gọi kiếm hồn, thế này là sao?
Đầy một bụng nghi vấn mà không có câu trả lời, nhưng Lâm Nhất không tiện vì sự không vui trong lòng mà giận chó đánh mèo lên người khác. Đứng dậy, thần sắc hắn đã khôi phục mấy phần tỉnh tảo, do dự một chút rồi lên tiếng nói:
- Không biết xưng hô với tiền bối như thế nào?
Ai ngờ lời nói mang theo thiện ý lại mang tới phiền phức, tiếng gầm gừ vừa ngừng lại vang lên:
- Ngươi con mẹ nó mới là tiền bối! Tưởng lão long ta không dám đánh người à?
Không hiểu sao lại bị ăn mắng, Lâm Nhất có chút ngây đơ, lại nghe đối phương kêu lên:
- Một tiểu tu sĩ phàm tục như ngươi, gặp ai cũng gọi là tiền bối, vậy để lão long ta ở đâu?