Rượu trên người đã uống hết! Lâm Nhất lắc lắc hồ lô rượu, lật ngược bình rượu, vẻ mặt uể oải!
Trong Bất tri bất giác lại nhớ tới những ngày có nàng ta. Kỳ Nhi là làm sao mà tìm được và cứu mình? Giống như nàng ta từng nói. Trâm cho ngươi là ta dùng tinh huyết luyện chế, bất kể là cách xa ngàn dặm vạn dặm, luôn có một tia thần hồn tương liên, sẽ không thất lạc nhau.
Lâm Nhất gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, rơi vào hồi ức. Trong con mắt thâm trầm thỉnh thoảng lại có một tia sinh động. Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, hắn ngơ ngẩn nhìn trâm gài tóc trong tay, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trong long trâm, ấn ký tinh huyết của rất yếu, yếu tới mức không thể nhìn ra. Nhưng nàng ta vẫn chưa biến mất, Lâm Nhất có thể cảm nhận được một tia khí cơ quen thuộc đó một cách rõ ràng? Người chết thì tinh huyết vong, mà ấn ký tinh huyết vẫn còn, thế chẳng phải là.
Không, không ai có thể sống sót trong cương phong, nhưng lúc này Lâm Nhất lại càng không muốn tin Lan Kỳ Nhi thật sự đã chết. Có thể có ấn ký tinh huyết mỏng manh này, cõi lòng đang bi thống và bức bối của hắn giống như có một tia chuyển cơ.
Có đôi khi ảo tưởng cũng là một loại tự an ủi bản thân! Đây chẳng lẽ không phải là sự vững chắc của tâm tính sao? Trong bất khuất, mỗi khi cứ vậy nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước! Ngươi là như vậy, ta là như vậy, có lẽ, Lâm Nhất cũng như vậy. . .
Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nhúc nhích, con ngươi cũng sáng hơn nhiều. Có lẽ là trong lòng có thêm một sự chờ mong, linh lực đình trệ trong cơ thể hắn đã lâu chậm rãi lưu chuyển.
Bất kể là kiếp này, hay là kiếp sau, bất kể ngươi lưu lạc tới chân trời, hay là đã đi vào luân hồi, ngươi sẽ vẫn cùng tồn tại với ta.
Thở dài, nhẹ nhàng cắm lại trâm gài tóc, Lâm Nhất xoay người, lúc này mới quan sát Huyền Thiên tháp.
Trong tháp vẫn là hình dạng cũ, một cầu thang bằng đá xoay tròn lên phía trên. Nếu từ đây lại tiến vào Huyền Thiên tiên cảnh, vẫn có thể xem là một nơi để đi, còn tốt hơn là bị vây ở nơi chật chội này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạnh lùng liếc ra ngoài cửa, Lâm Nhất loạng choạng đứng lên. Thương thế trong cơ thể chưa lành, bước chân chuệch choạc, hắn bước về phía thềm đá đó.
Không có ảo giác, không có gì phát sinh, cho đến khi Lâm Nhất dọc theo thềm đá đi lên tầng bảy của Huyền Thiên tháp, đỉnh tháp chật hẹp căn bản không có đường để đi, không thông tới Huyền Thiên tiên cảnh! Không khỏi có chút thất vọng, hắn đành phải theo đường cũ quay lại, tới tầng một của tháp.
Bất đắc dĩ quan sát bốn phía trống không, Lâm Nhất lại nhìn về phía cửa đá của Huyền Thiên tháp, khẽ lắc đầu. Nếu muốn từ nơi này đi ra ngoài, chẳng lẽ phải chờ đợi mười tám năm? Không, chắc chỉ mười bảy năm thôi!
Chỉ cần Lâm Nhất ta không chết, mười bảy năm thì có đáng chi? Một trăm bảy mươi năm thì có đáng gì? Tất cả đợi ngày sau sẽ thấy kết quả!
Bực bội khó tiêu bốn tháng, cuối cùng cũng tháo được khúc mắc, Lâm Nhất chậm rãi khôi phục tình trạng bình thường. Không sai, ngọc giản chưa công pháp đều bị hủy, nhưng khẩu quyết sớm đã in sâu vào trong thức hải, cả đời này cũng sẽ không quên.
Sau khi tĩnh tọa nửa ngày, Lâm Nhất lấy ra mấy cái túi Càn Khôn, xem qua, trong lòng thấy an tâm. Linh mạch Thần Uyên Tử tặng cho cùng với linh mạch mình khai quật được trước mắt trên người có có gần bảy vạn khối linh thạch. Bằng vào nhiều linh thạch như vậy, điên cuồng tu luyện hơn trăm năm cũng được.
Lâm Nhất lật tay, có thêm hơn hai mươi khối linh thạch đỏ sẫm, trong đó còn có hai khối linh thạch màu tím đỏ. Đây là đoạt được trên đường qua Toại đảo, vẫn được hắn coi như là bảo bối mà giữ cho riêng mình. Đi tới Đại Hạ lâu như vậy, cho dù là chưa bao giờ thấy, hắn cũng biết được sự quý giá của những linh thạch này, nhất là hai khối màu tím đỏ đó, chắc là linh thạch cực phẩm. Linh thạch thượng phẩm khai thác được trong Địa mạch không nhiều lắm, linh thạch cực phẩm lại càng không có. Lúc này có thể thấy được hơn hai mươi khối linh thạch này đã là hiếm có rồi.
Thu hồi linh thạch thượng phẩm và linh thạch cực phẩm, Lâm Nhất không thể không tính toán tới chuyện tu luyện sau này. Chỉ có điều vẫn là chữa thương trước quan trọng hơn.
Tuy có cương phong ngăn cản, nhưng đối với người của Huyền Thiên môn vẫn không thể không đề phòng! Lâm Nhất tế ra tứ tượng kỳ, bày ra tụ linh trận, nuốt vào mấy viên đan dược rồi thổ nạp hành công. . .
Lâm Nhất bị Hắc Sơn tông Công Dã Mạc đánh cho trọng thương, lại bị Huyền Thiên môn bắt được, về sau được Lan Kỳ Nhi liều mình cứu, cuối cùng vẫn bị nhốt trong Huyền Thiên tháp ở Huyền Thiên môn. Chuyện đã qua bốn tháng, đã được truyền khắp thiên hạ. Hắc Sơn tông sau khi biết việc này, tranh thủ thâu tóm rất nhiều tiên môn, gia tộc, những chưa thật sự xé rách da mặt với Huyền Thiên môn. Nguyên nhân là vì Công Dã Kiền được biết hướng đi của Nguyên Tề Tử, nhất thời có chút cố kỵ, liền phái người tới cửa tỏ ý giao hảo. Mà chưởng môn Quảng Tề Tử của Huyền Thiên môn lại là người không có chủ trương, tin lời nói của trưởng lão Dư Hành Tử, chỉ mong giữ vững thành tựu của người đi trước.