Vô Tiên

Chương 892: Ám kiếm khó phòng (1)




Phía dưới đại sơn, ở sâu dưới lòng đất, Lâm Nhất mất nửa ngày, dè dặt đi xuyên qua Quy Linh cốc, lại không phân biệt được rõ hướng của linh mạch đó. Bất đắc dĩ, hắn đành thu liễm linh lực quanh người rồi lặng lẽ trồi ra khỏi mặt đất. Lúc này ngoài Quy Linh cốc bị từng đạo thần thức bao phủ, đâu còn bộ dạng vắng vẻ trước kia.

Lâm Nhất không dám chậm trễ, lại lập tức trầm xuống. Hắn ở dưới lòng đất suy nghĩ một lúc, vỗ đầu, lấy ra Tầm Linh giới kia. Quả nhiên, giới tử đó ở trước người hơi khựng lại một chút, sau đó thì hào quang lóe lên, bay đi thẳng tắp.

Đi theo phía sau Tầm Linh giới, chưa đến nửa canh giờ, linh mạch dài hơi mười dặm kia liền xuất hiện trước mắt. Lâm Nhất thở phào, thu hồi giới tử rồi triệu Lang Nha kiếm ra. Thân hình hắn khẽ động, liền chui vào trong đá to một cách không bình thường này. Phàm là linh thạch từng gặp, bất kể lớn nhỏ đều bị hắn dùng Lang Nha kiếm nạy xuống thu vào trong túi Càn Khôn.

Linh mạch dưới lòng đất này không lớn, nhưng linh thạch chứng đựng lại không chỉ ngàn vạn. Lâm Nhất bận rộn cả một ngày, trên người đã có hơn vạn khối linh thạch mà hắn vẫn không chịu ngừng lại. Linh thạch là càng nhiều càng tốt.

...

Dưới đất, Lâm Nhất đang điên cuồng đào linh thạch. Mà lúc này trên mặt đất, lại xuất hiện một bóng người. Người này vẻ mặt hàm hậu, trong mắt lại lộ ra hàn ý. Hắn đường xá xa xôi tìm tới đây, có chút khó hiểu nhíu mày, lẩm bẩm, tiểu tử đó rõ ràng từng hiện thân ở đây mà, vì sao lại không thấy tung tích.

Người này lấy ra một hộp ngọc, bên trong có một con bọ cánh cứng nho nhỏ. Sau khi hắn tế ra một thủ quyết, con bọ cánh cứng liền bay lên, lượn vòng chung quanh hắn, sau đó lại vô lực quay về trong hộp.

Thu hồi hộp ngọc, người này giẫm lên một đạo cầu vồng kiếm bay đến giữa không trung, ở trong núi rừng phạm vi hơn mười dặm tìm kiếm cẩn thận. Cứ như vậy lại hai ngày qua đi, vẫn không có thu hoạch gì. Hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh. Theo hào quang trên người lóe lên, chậm rãi chìm vào lòng đất.

....

Phía tây nam Quy Linh cốc chính là cửa cốc. Trước kia là nơi ít dấu chân người, hiện tại lại có tu sĩ lui tới. Chính Dương tông là sư môn của tên tiểu tử kia, chặn ở đây, giống như là chặn cửa nhà, nói không chừng sẽ có người sa lưới! Ôm cây đợi thỏ là biện pháp ngu, nhưng lại là biện pháp cổ kim dùng mãi vẫn có tác dụng.

Từ xa có hai đạo cầu vồng kiếm bay tới, trong nháy mắt liền có một nam một nữ hạ người xuống cửa cốc. Nữ tử là Lan Kỳ Nhi vẻ mặt băng sương, nam tử là Tiển Phong thần sắc đắc ý.

- Sư muội! Hai người chúng ta phụng lệnh của sư môn tới Vi cốc, ngươi sao lại dừng ở đây?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trên mặt Tiển Phong mang theo nụ cười lấy lòng.

Lan Kỳ Nhi thở dài một tiếng, yên lặng chăm chú nhìn phía trước, thần sắc u buồn. Lệnh của sư môn? Chỉ là lệnh của sư phụ mà thôi!

Hơn nửa năm trôi qua, Lâm Nhất không thấy bóng dáng. Lúc Lan Kỳ Nhi hơi cảm thấy an tâm, sư phụ Trang Vân tìm tới đồ đệ. Sư phụ nói, ngươi và người đó giao tình sâu đậm, chính là lúc mượn cái này để xuất lực cho vì sư môn, sao không tới khuyên bảo đối phương giao ra công pháp của Huyền Thiên môn, cho người cho mình đều là một công đức!

Lan Kỳ Nhi nói không biết Lâm Nhất đi đâu, đối với điều này, nàng ta cũng bất lực. Mà Dư Hành Tử và chưởng môn Quảng Tề Tử lại dùng đại nghĩa sư môn bức ép, Trang Vân rơi vào đường cùng, đành phải lại dẫn dắt đồ đệ từng bước.

Bất kể sư môn trên dưới khuyên bảo như thế nào, Lan Kỳ Nhi vẫn bất vi sở động. Cuối cùng, chưởng môn Quảng Tề Tử và Dư Hành Tử lại nghĩ ra biện pháp, lệnh cho nàng ta tới Tử Vi cốc của Chính Dương tông làm tín sứ. Thân là đệ tử Huyền Thiên môn, đã có việc công được sai phái, không thể cự tuyệt, cái này khác với cớ là không biết Lâm Nhất ở đâu. Nàng ta bị ép đành phải đáp ứng, khiến cho các trưởng bối sư môn cũng vui mừng.

Trước khi đi, không chỉ lệnh cho Tiển Phong đi cùng, Quảng Tề Tử và Dư Hành Tử còn ân cần dạy bảo một phen, ý tứ là nếu gặp được Lâm Nhất, vẫn phải lấy đại nghĩa làm đầu, tốt nhất là khuyên bảo hắn lạc đường thì phải biết quay đầu. Chỉ cần giao ra công pháp, Huyền Thiên môn trên dưới sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Lan Kỳ Nhi không tiện giáp mặt chống đối những trưởng bối này, trên đường đi buồn bực không vui, thần sắc cũng lạnh nhạt với Tiển Phong, khi tới Quy Linh cốc, nàng ta không nhịn được tâm sinh bất đắc dĩ. Ngày sau, nếu ngươi biết ta tới cửa truyền tin, bắt Chính Dương tông giao người, ngươi liệu có bởi vậy mà trách ta không?

Thôi! Ngươi đi xa đi, đừng trở về nữa! Nhớ kỹ lời ta nói, lúc ngươi không vì trói buộc của tiên môn mà tung hoành Đại Hạ, hãy hợp ba long trâm làm một.

Nghĩ vậy, Lan Kỳ Nhi biến sắc, trên tay có thêm một chiếc trâm gài tóc. Nàng ta có thể cảm nhận được ấn ký tinh huyết bên trên đang dần suy yếu, hắn, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cuối cùng chẳng buồn nghĩ nhiều, Lan Kỳ Nhi đạp lên cầu vồng kiếm bay đến không trung. Tiển Phong trở tay không kịp, nhưng mặt lại lộ vẻ vui mừng, giơ tay lên tung Truyền Âm phù rồi sau đó liền vội vàng đuổi theo.

...

Bận rộn dưới lòng đất ba ngày, trên tay đã có năm vạn khối linh thạch lớn nhỏ. Lâm Nhất mệt mỏi thở hắt ra. Linh mạch này không lớn, mất hai ngày đã có thể khai quật hết cái thứ nhất. Đến lúc đó cộng với chỗ Thần Uyên Tử tặng cho, mười vạn khối linh thạch đã đủ cho mình tu luyện mấy trăm năm rồi! Thủ hoang đảo hoặc là trở lại Đại Thương đều thừa sức!