- Ta vừa hay đi ngang qua thị trấn Thần Uyên, trong mưa đêm vô tình cứu được ba người của Đông Phương gia. Về sau mới biết, nếu ba người đó chết, Đông Phương gia sẽ thật sự tuyệt hậu.
Lâm Nhất không nhanh không chậm nói.
Thần Uyên Tử trợ mắt, thuận miệng hỏi:
- Về sau thì sao?
Lâm Nhất rất tùy ý trả lời:
- Về sau ba ông cháu của Đông Phương gia lại vì một cố sự của tổ tiên mà gặp vạ, thiếu chút nữa thì bị người ta diệt môn...
- Đáng giận... Việc này thì gì mà đáng chúc mừng?
Râu dựng đứng như bút, Thần Uyên Tử vội vàng hỏi:
- Thiếu chút nữa... Về sau thì sao?
Khẽ thở dài, Lâm Nhất nói:
- Vì chút huyết mạch còn lại của Đông Phương gia không đến mức đoạn tuyệt, ta ra tay giết kẻ xấu, có điều....
Hắn chưa nói hết, đối phương lại thở hắt ra một hơi, khen:
- Giết hay lắm! Có điều làm sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có điều tôn nhi duy nhất của Đông Phương gia si mê tiên đạo, không muốn cưới vợ sinh con. Như vậy Đông Phương gia vẫn không tránh được tuyệt hậu!
Trong lời nói của Lâm Nhất lộ ra vẻ thương xót và bất đắc dĩ.
Thần sắc của Thần Uyên Tử khẽ biến đổi, vẫn không nhịn được mắng:
- Kẻ không bận tâm tới lớn nhỏ, sao có thể bước lên tiên đạo? Tiểu súc sinh này thật uổng công làm người!
Lâm Nhất mỉm cười, lại ngừng câu chuyện. Thần Uyên Tử có chút lo lắng hỏi:
- Về sau thì sao...
Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, Lâm Nhất cao giọng nói:
- Tám tháng! Để con nối dòng của Đông Phương gia có truyền thừa, ta ở Đông Phương gia thủ hộ tám tháng. Cho đến ngày tôn nhi duy nhất thành thân, tức phụ có thai, ta lại thay tổ tiên truyền thụ tiên pháp. Đây cũng được coi là một chuyện vui! Có điều, ài!
Nói xong, hắn lại thở dài.
Theo ngữ nghĩa lên xuống của Lâm Nhất, thần sắc của Thần Uyên Tử cũng biến ảo theo. Thấy đối phương vào thời điểm mấu chốt lại không lên tiếng, hắn cả giận:
- Tuổi còn trẻ, chính là lúc để khí mười phần, ngươi không thể nói một lần cho xong à?
Ung dung lắc đầu, Lâm Nhất bất đắc dĩ nói:
- Chỉ sợ tôn nhi kia của Đông Phương gia khó có thể tu luyện, lạisợ hắn ở trong phàm tục rước lấy tai họa, khi đi, ta đã lưu lại tích góp cả đời.
- Hảo tiểu tử! Lão phu lại há có thể bạc đãi ngươi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thở hắt ra một hơi, Thần Uyên Tử giống như buông bỏ được một tâm sự, giơ tay lên tung ra một cái túi Càn Khôn.
Cử chỉ này của sư huynh nào còn có bộ dạng ngày xưa! Yến Khởi hơi nhíu mày.
Đỡ lấy túi Càn Khôn, Lâm Nhất nhướn mày, rồi bất động thanh sắc thu lại!
- Đàn ông đã hứa thì giữ lời! Lão phu không nhìn lầm ngươi, quả thật là người trọng tình trọng nghĩa! Không hổ là người nổi bật trong các đệ tử của Chính Dương tông ta! Cũng không phụ lòng sư môn gánh lấy đại họa ngập trời này cho ngươi!
Tâm sự đã hết, lời nói của Thần Uyên Tử lại quay về đề tài chính.
- Ta một lòng vì người nhà mà bôn ba, sao biết được chuyện trong tiên môn. Còn nữa, hộp ngọc kia ta không cần.
Lâm Nhất vẫn bám lấy gia sự của Đông Phương gia.
Thần Uyên Tử râu bạc tóc bạc, bộ dạng mặt mũi hiền lành, hiện giờ lại bị một người trẻ tuổi nói mấy câu ít ỏi mà chạm tới kiêng kị trong lòng hắn, khiến cho mặt già xấu hổ, liên tục xua tay nói:
- Thôi! Thôi! Việc này đừng nhắc lại nữa! Yến Khởi, chúng ta là vì sao mà đến?
Thấy Thần Uyên Tử lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn mình, Yến Khởi ngẩn ra, lập tức ho khan một tiếng, ngược lại nhìn về phía Lâm Nhất, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Lâm Nhất, ngươi đã có thể đến tận đây, đủ thấy ngươi không phải người sợ đầu sợ đuôi. Đan Dương sơn bị hủy, tông chủ sư huynh vẫn lạc, Chính Dương tông ta có thể nói là phải tổn thương thảm trọng! Là số trời hay là vì Lâm Nhất ngươi, việc đã qua rồi không cần nhắc lại. Tamm hỏi ngươi một câu, ngươi có về Tử Vi cốc không?
- Sư đệ, ngày xưa là ta không đúng, trở về đi!
- Lâm... Sư thúc, sư môn ân trọng mà!