Ngoài Lạc Hà trấn, nơi không người, Lâm Nhất đang lâm vào trầm tư.
Không từ trong miệng hai người đó nghe thấy tình hình cụ thể, cũng không khó để tưởng tượng ra tình cảnh của Mộc gia. Lạc Hà sơn có trở nên hỗn loạn cũng không liên quan tới Lâm Nhất, vừa hay thừa cơ từ nơi này đi xuyên qua, còn có thể chui vào trong linh mạch dưới lòng đất kia. Sau đó thì xa chạy cao bay. Một đường thi triển Thổ Độn thuật bỏ đi? Lộ trình xa như vậy, ai biết được từ dưới đất sẽ gặp phải cái gì. Huống chi, dưới lòng đất khó phân biệt phương hướng!
Mộc Thanh Nhi? Thân ở trong cơn lốc này, nàng ta cô đơn một mình làm sao để có thể tự bảo vệ mình?
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Nhất vẫn lắc đầu bất đắc dĩ. Quan sát Trước sau, hắn chậm rãi biến mất, hóa thành một trận gió xanh bay đi.
Ngũ hành độn thuật, trong các tiên môn Đại Hạ cũng không nhiều lắm, nhưng lại không phải là thật sự thất truyền. Mà Phong Độn thuậtlà tồn tại vượt khỏi ngũ hành độn, là độn thuật thượng cổ tồn tại trong điển tịch. Chỗ thần dị của nó khó có thể dùng lời nói để diễn tả, diệu dụng trong đó e là chỉ có một mình Lâm Nhất có thể thể hội. Hắn lúc này vẫn chưa ngay lập tức đi xa trăm dặm, mà là giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua núi rừng, từ từ đi về phía trước.
Lâm Nhất là đi theo con đường ba năm trước đã đi. Lúc trước ở đó là một mảng rừng rậm rắn rết chi chít, khí độc cản đường, hiện tại đã thành một đạo phong cảnh không liên quan tới mình, bị hắn dần dần bỏ lại phía sau.
Người ta cả đời cũng rất khó đi lại một con đường từng đi qua, Lâm Nhất càng không thể. Mười bảy mười tám tuổi đã một đi không về, rất khó tụ lại với đồng bạn ngày xưa. Hắn hôm nay lặp lại, chỉ chẳng qua là một phần hồi ức mà thôi.
Mất gần nửa ngày, Lạc Hà sơn vạn dặm đã lọt vào mí mắt, Tê Phượng sơn ở phương bắc từ xa đã có thể thấy được. Lâm Nhất không bay về phía trước mà chuyển sang hướng đông. Từ Lạc Hà sơn đi về phía đông vạn dặm mới là địa phương tiếp cận Quy Linh cốc. Sau một thoáng, hắn ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi lòng còn lo lắng, không nghĩ vừa tới Lạc Hà sơn đã gặp người quen. Chỉ là, nàng ta và một nữ tử khác đang thất kinh chạy về phía trước, phía sau có bốn người đuổi theo, chính là ba nam tử đang đuổi giết Mộc Thiên Viễn. Mà xa xa còn có mấy người đang chạy tới, đều là tu sĩ Luyện Khí.
Ba nam tử đó không biết tới từ đâu, đều có tu vi luyện khí tám, chín tầng, sử dụng phi kiếm hung hăng bắn về phía người đang chạy trốn. Mộc Thiên Viễn đỡ trái hở phải, nhìn rất chật vật, lại vẫn chống đỡ không thua, rõ ràng là muốn ngăn địch thủ ở phía sau, ý đồ cứu hai nữ tử phía trước.
Trong nháy mắt, nhóm người này đã tới gần. Thoáng do dự một chút, vẫn không quản mấy người trước mắt, mà là nhắm thẳng vào phía sau đánh tới. Mấy tu sĩ đó chỉ là tu vi luyện khí năm sáu tầng, vừa đuổi vừa hò hét, người Mộc gia không thoát được đâu, nào ai để ý tới một trận gió xoáy đang quét tới.
- Bùm bùm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng vang từ phía sau truyền đến, người đang đuổi giết Mộc Thiên Viễn quay đầu lại nhìn, thấy đồng bạn đã ngã hết dưới đất, đầu và thân mỗi thứ một nơi. Ba người này ngơ ngác nhìn nhau, chợt có âm phong ùa vào mặt.
- Có người đánh lén!
Một người phát hiện ra, hô to, trong âm phong đột nhiên hiện lên một luồng ngân quang, lập tức chém hắn thành hai đoạn. Hai người còn lại sắc mặt đại biến, cũng chẳng quản nhiều, song song thối lui. Mà khiến người ta kinh hãi là luồng ngân quang đó đột nhiên hóa thành một đạo thiểm điện bổ tới, chỉ trong cái nháy mắt đã lấy đi tính mạng của hai người.
Dị biến đột sinh, khiến cho Mộc Thiên Viễn và hai nữ tử chạy phía trước đều ngây ra tại chỗ. Hiển nhiên, đây là có người đã ra tay cứu.
Gió từ từ tan đi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt ba người, Mộc Thiên Viễn chưa kịp kinh ngạc thì một nữ tử đã hô lên.
- Nguyên Phong?
Bóng người đó hơi khựng lại, lại một luông sáng nhẹ hiện lên, Mộc Thiên Viễn đã thất thanh kêu lên.
- Lâm Nhất?
Nữ tử vừa lên tiếng dưới sự kinh hỉ dậm chân hô:
- Lâm Nhất...
Nàng ta nhất thời nghẹn lời, vội vàng chạy tới. Nữ tử mặt tròn ở phái sau thì lấy tay che miệng, mắt trợn tròn.