Vô Tiên

Chương 885: Rượu say người đi (2)




Lúc ăn cơm chiều, Nguyên Thanh và Lâm Nhấttới chính đường. Nơi này đặt bài vị của Chân Nguyên Tử.

Cúi người vái ba vái, Lâm Nhất dùng Tử Kim Hồ Lô rót đầy ba chén rượu, coi như là tế điện. Thế sự như gió, tất cả xưa kia đã đi xa, nhưng nụ cười của lão đạo vẫn như ở trước mắt.

Lại là đêm trăm tròn, trong lương đình ở hậu hoa viên, Nguyên Thanh và Lâm Nhất triển khai tiệc rượu.

Đây là rượu tẩy trần lâu ngày gặp lại, hay là rượu đưa tiễn đường xa, không ai có thể nói rõ được.

Theo rượu trút vào bụng, từng cố sự được khơi lên. Từ Cửu Long sơn tới thảo nguyên mênh mông, từ kinh thành mưa bụi tới đại hải vô biên vô hạn; Từng tao ngộ kinh tâm động phách, may mắn trùng sinh sau mỗi một hồi kiếp nạn, vân vân, đều hóa thành tiếng cười nói của hai người, lại bị rượu bọc vào sâu trong nội tâm.

Nguyên Thanh say mèm, dựa vào bàn đá ngủ say, trong tay cầm bình rượu, khóe miệng vẫn còn nở nụ cười. Chắc là cố sự quá nặng, khiến người ta không muốn tỉnh lại, bồi hồi trong mộng.

...

Ven cầu đá, dưới đại thụ, cờ rượu phai màu rủ xuống. Tửu quán ở giao lộ vẫn là hình dáng trước kia, chỉ có cái bàn cũ là có thêm một số bóng người.

Độc chiếm một chiếc bàn thấp, Lâm Nhất tự rót tự uống, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chung quanh. Nơi này chính là trấn Lạc Hà, thăm lại chốn xưa hắn không hề có cảm khái gì, mà là âm thầm lưu ý động tĩnh bên cạnh.

Đêm đó, khi Nguyên Thanh uống say, bên cạnh lại có thêm mấy khối ngọc bội. Đó là Lâm Nhất để lại cho con cháu của Nguyên Thanh, bởi vì, hắn không biết mình khi nào mới có thể trở về.

Đường tới Linh cốc không dễ đi, Lâm Nhất nhớ tới trấn Lạc Hà. Từ nơi này dọc theo dốc Kinh Tê qua dãy Xích Hà, đều là nơi tiên phàm tạp cư, khi hành tẩu có lẽ sẽ bớt đi một số phiền phức. Vì vậy hắn lại biến về bộ dạng vốn có, biến ảo tu vi thành luyện khí tầng năm, một mình lén tới khách điếm cũ này.

Trước bàn thấp ở khách điếm, thực khách có bảy tám người. Ở cạnh bàn của Lâm Nhất, hai người đang nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vị đạo hữu này, Lạc Hà sơn trước mắt không đi được đâu! Nếu là tới tìm người thân thăm bằng hữu, ta xin khuyên ngươi một câu, mau quay về đi còn kịp!

Người lên tiếng là một người hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc như đạo nhân. Ngồi cùng uống rượu là thư sinh trung niên. Người sau thần sắc khó hiểu cười cười, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ đạo hữu chính là tới tìm người thân thăm bằng hữu à?

Đạo nhân sắc mặt ngây ra, lập tức cười nói:

- Ha ha! Tìm người thân thì không dám nói, ta chỉ là tới thăm bằng hữu thôi!

Thư sinh quan sát hắn từ trên xuống dưới một lúc, tò mò hỏi:

- Ngươi có quen biết với người đó à?

- Ha ha! Trong Huyền Thiên tiên cảnh từng gặp mặt một lần!

Tiếng nói của đạo nhân rất khẽ, trên mặt có vẻ tự đắc.

Thư sinh lắc đầu cười nói:

- Người từng tới Huyền Thiên tiên cảnh đều nói quen hắn.

Thấy đối phương không tin lời nói của mình, đạo nhân có chút tức giận. Hắn nhìn trái nhìn phải, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:

- Ta không chỉ quen hắn, sư muội của ta còn có giao tình không tồi với hắn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lần này, thư sinh hiển nhiên là tin lời đạo nhân, nâng chén ra hiệu, đổi sang truyền âm hỏi:

- Chúng ta ở đây liệu có gặp người đó không?

Trước cửa khách điếm có bảy tám người ngồi, đều là tu sĩ, chỉ có hai người đang nói chuyện này là tu vi cao nhất. Đạo nhân bớt cố kỵ, cũng truyền âm nói:

- Trước lúc Chính Dương tông xảy ra chuyện đó, sư muội ta cảm động và ghi nhớ ơn cứu mạng của người này, từng đi tìm hiểu tung tích của hắn. Tuy nói không thấy người đó, nhưng lại biết được hắn từ tới từ Mộc gia Tê Phượng pha (dốc Tê Phượng), mà hiện giờ Mộc gia gặp nạn.

Người đó trong miệng hắn đang ngồi ở ngay phía sau, lúc này đang vẻ mặt âm trầm đứng dậy rời đi.

Thần thức của Lâm Nhất có thể so với tu sĩ Kim Đan, hai tu sĩ Luyện Khí truyền âm không ngờ bị hắn nghe thấy rõ ràng.

Đạo nhân kia là ai, mấy tu sĩ Luyện Khí đó muốn làm gì, Lâm Nhất không quan tâm. Mật báo có thể có được sự trọng thưởng của Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông, mấy dũng phu thì tính là gì! Nhưng khiến hắn cảm thấy bất ngờ là những gì đã phát sinh ở Lạc Hà sơn.

Chính Dương tông gặp đại nạn, Lạc Hà sơn cũng không thể may mắn tránh khỏi. Xích Hà lĩnh Vạn gia, Thúy Ngọc phong Nhan gia và Tê Phượng pha Mộc gia, đều gặp phải hoàn cảnh tìm chỗ dựa khác, mà Hắc Sơn tông rất đúng lúc tìm tới cửa.

Những năm này, người thức thời không phải trang tuấn kiệt, chỉ là loại người thấy gió bẻ lái. Mà khiến người ta bất ngờ là, đối diện với sự quy hàng của Nhan gia và Vạn gia, Mộc gia lại bất vi sở động, ngược lại đối với chuyện đầu nhập vào Hắc Sơn tông, thủy chung vẫn lắc lư đung đưa.

Có lẽ thực lực của Chính Dương tông vẫn còn, khiến cho Mộc gia mang lòng cầu may. Khi Hắc Sơn tông bận rộn thu phúc các gia tộc, nhất thời mặc kệ dị trạng của Lạc Hà sơn, mà Nhan gia và Vạn gia thì lại không vui.

Vạn gia muốn báo thù cho Vạn Tử Bình, Nhan gia muốn trừng trị hạng người bội bạc, hai nhà liên thủ làm khó dễ Mộc gia. Tình hình này Hắc Sơn tông thấy rất vui mắt, tất nhiên là sẽ không hỏi đến. Mà Chính Dương tông thì đang ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mà quảng chuyện phân tranh giữa các gia tộc. Kết quả là, tam đại gia tộc cuối cùng cũng xé rách da mặt, Lạc Hà sơn vạn dặm lâm vào một hồi hỗn loạn.