Tới mật thất dưới lòng đất, đánh ra một thủ, Tứ Tượng Kỳ trận che kín trên dưới tả hữu, Lâm Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nhếch miệng, một đạo thần thức từ trên lầu các xẹt qua, không đợi hắn khiếp sợ, sau khi thở dốc lại một đạo thần thức quét qua hậu trạch. Chủ nhân của hai đạo thần thức này không đủ sức khiến hắn phải sợ hãi, đối phương chỉ là tu sĩ Luyện Khí. Mà khiến người ta kinh ngạc là, thị trấn Thần Uyên từ lúc nào lại mọc ra tu sĩ?
Lãnh thổ Đại Hạ vô cùng rộng lớn, nhưng hơn nửa địa phương là chỗ của phàm nhân. Nếu mà ở một nơi rộng lớn như vậy mà tìm được một người, hoặc là tìm được Lâm Nhất hắn, vậy thì giống như là biển rộng tìm kim, không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu Huyền Thiên môn liên thủ với các tiên môn lớn nhỏ trong thiên hạ cùng với rất nhiều gia tộc, rải ra ngàn vạn tu sĩ đi tìm thì sao?
Ngoài khiếp sợ ra, Lâm Nhất lập tức nghĩ tới gì đó, hai tu sĩ này nói không chừng chính là vì mình mà đến. Nếu như vậy, chỉ đợi phát hiện ra tung tích của mình, đối phương sẽ tức khắc phát ra Truyền Âm phù, rất nhiều tu sĩ nghe tin sẽ chen chúc ùa tới. Đến lúc đó thì phiền phức sẽ rất lớn!
Trước mắt đã là cuối tháng mười, từ lần trước trốn ra mới trôi qua hơn hai tháng, thành nhỏ nơi mình ẩn thân này đã bị người ta theo dõi. Xem ra không bắt được mình, Huyền Thiên môn hoặc là Hắc Sơn tông sẽ không bỏ qua.
....
Cùng lúc đó, tiền trạch Đông Phương gia, trong sân vườn rộng lớn đang triển khai tiệc cơ động. Láng giềng quê nhà, thân bằng cố hữu, khi tới chúc mừng sẽ không tránh được ngồi xuống ăn uống.
Trước một cái bàn ở gần cửa sân, không biết từ khi nào có hai vị nam tử thân mặc đạo bào đang ngồi. Hai người xem náo nhiệt xung quanh, nhìn nhau cười, dứt khoát xắn tay áo ăn uống.
- Sư huynh, không ngờ lại gặp chuyện vui tiệc thành thân này, vừa hay nhân cơ hội uống chút rượu, ha ha!
Vừa lên tiếng là một nam tử mặt tròn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cầm bầu rượu rót đầy. Tên sư huynh thì có bộ dạng khoảng hơn bốn mươi tuổi, vươn tay ra cầm một bình rượu, cười nói: "Nếu đã đến tận đây rồi, khó tránh khỏi tham gia một chút, nhưng chính sự cũng không được chậm trễ!
- Không chậm trễ chính sự đâu! Hai huynh đệ ta ở đây chừng ba ngày rồi đi, cho dù là chuột trốn cũng có thể bắt được nó ra!
Sư đệ vươn tay cầm một cái đùi gà lên cắn.
Sư huynh lắc đầu nói:
- Không được lơ là! Tục truyền, người đó không chỉ từng giết một tu sĩ Trúc Cơ, huynh đệ ta không phải là đến tìm chết!
- Ha ha! Khi ta quay đầu bỏ chạy không quên Truyền Âm phù! Ơ! Tân lang tới kính kìa!
Sư đệ cười ha ha nói. Hai người này nói chuyện với nhau cực khẽ, thỉnh thoảng còn dùng truyền âm thuật, người bên ngoài căn bản không biết bọn họ đang nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Phương Sóc mặc áo hỉ màu đỏ, sắc mặt đã ửng hồng, chân còn liêu xiêu. Được hai hạ nhân dìu đỡ, hắn bưng chén rượu xuất hiện ở tiền viện, theo lễ thì kính rượu từng bàn một. Không biết có phải do quá cao hứng hay là có tâm sự, nụ cười trên mặt có mấy phần miễn cưỡng.
Để có được công pháp tiên gia, Đông Phương Sóc nảy ý đồ kết thông gia. Đong Phương lão tiên sinh không dám chậm trễ, tức khắc tìm bà mối đến. Kết quả là thiên kim và gái cưng trong thành liền nhất nhất thành tân nhân đợi chọn.
Không được mấy ngày, lão tiên sinh đã nhìn trúng một nữ tử môn đăng hộ đối, cho dù là Đông Phương Yến thấy cũng hài lòng. Mà Đông Phương Sóc thì chỉ đành gật đầu đáp ứng, ngay cả nữ tử đó họ gì tên gì hắn cũng lười chẳng muốn hỏi đến. Cứ như vậy, sau tam môi lục chứng liền định ra ngày mừng, vậy là có tiệc vui hôm nay.
- Đây chẳng phải là hai vị tiên trưởng sao! Rượu nhạt một ly bất thành kính ý, mời!
Đông Phương Sóc đến trước bàn của hai sư huynh đệ này, quan sát trên dưới một thoáng. Ồ! Đạo bào này quen mắt quá, nhìn mà khiến người ta thân cận. Hắn bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại mang theo bộ dạng rất là vinh hạnh để thi lễ. Đối phương nhìn nhau thấy vui, đành phải đứng dậy cùng uống một ly, thuận tiện nói vài câu chúc mừng.
- Linh sơn đường xa, vất vả rồi! Chuyện tốt thành đôi, xin đạo trưởng uống thêm một chén nữa!
Nói xong Đông Phương Sóc lại kính chén thứ hai. Nhân lúc tửu hứng, hắn rất thân thiết nói:
- Hai vị tiên trưởng tiên trưởng đến tận đây, không ngại thì ở trong phủ ta nấn ná thêm mấy ngày, để tại hạ được tận tình địa chủ, hưởng chút ơn tiên, chẳng phải là rất thiện sao!
- Ha ha! Chúng ta là có việc nên mới đến đây, vài ba ngày là phải đi rồi...
Sư đệ đang cười nói một câu thì bị sư huynh ngắt lời
Đa tạ thịnh tình của tân lang quan!
Đông Phương Sóc vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên dưới chân lảo đảo. Hạ nhân Bên cạnh vội vàng hô:
- Công tử say rồi!
Hai sư huynh đệ cảm thấy buồn cười, không để ý tới tân lang quan được dìu đi, vội vàng cắm đầu ăn uống.