Lãnh Thúy không dám làm trái, mà hô một tiếng sư huynh rồi vâng theo xoay người rời đi. Thần sắc Yến Khởi và Hồng Nguyên Tử cũng hòa hoãn lại, đồng thanh gọi một tiếng sư huynh. Lão giả khẽ gật đầu lạnh lùng cười, cao giọng nói!
- Ba vị Kim Đan hậu kỳ, không biết có năng lực tranh tài mấy với cao thủ Nguyên Anh không! Hai vị sư đệ, dám đánh một trận chứ?
Ngày này, Đông Phương gia thị trấn Thần Uyên là một mảng không khí vui mừng. Đông Phương Sóc thành thân!
Tiền trạch Đông Phương phủ lụa hồng rực rỡ, khách và bạn ngồi chật kín, cảnh tượng náo nhiệt vui tươi. Mà trong một lâu các vắng vẻ ở hậu trạch, vẫn là bộ dạng yên tĩnh ngày xưa. Có chút khác biệt là, trong phòng của Lâm Nhất, trên cửa sổ bày đầy các loại hoa, khiến cho mùi thơm ngây ngất cả phòng, u nhã hợp lòng người. Mà trên bàn tròn thì đặt mấy món thức ăn tinh mỹ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đông Phương tiên sinh biết vị tiên trưởng này chính là đại ẩn chi sĩ, tự có sự kiêng kị của cao nhân, cho nên không dám quấy rầy. Mà bàn rượu và thức ăn nói chính là Đông Phương Yến đưa tới, là một phen tâm ý tâm ý của Đông Phương gia. Lâm Nhất trong đang tĩnh tu dưới lòng đất ngửi thấy mùi rượu liền chạy lên, ngồi trên giường một hồi, ngửi mùi hoa khắp phòng, không khỏi cười cười lắc đầu.
Lúc tĩnh tu dưới đất, Lâm Nhất không quên lưu ý động tĩnh trong lầu các. Nơi này chính là cấm địa của Đông Phương phủ, không phải ba ông cháu thì không được tới gần, cho dù là hạ nhân cũng không biết nơi này còn có người ở. Đông Phương Yến mỗi ngày đều hái hoa mang tới, lại nhiều lần không thấy được bóng người. Lúc ban đầu nàng ta còn có chút bất ngờ, rồi lập tức bình thường trở lại. Cao nhân thôi mà, không phải chính là là phải thấy đầu không thấy đuôi như vậy sao!
Nữ tử này qua lại lầu các cũng không thấy bất ngờ, quét dọn xung quanh một chút rồi dùng hoa đểt rang trí gian nhà. Thỉnh thoảng, nàng ta còn cầm ống tiêu tới thổi trước cửa sổ. Cho đến về sau, mỗi ngày tới lúc sáng sớm và chiều tối, trong lầu các đều xuất hiện một thân ảnh thướt tha, còn cả tiếng tiêu ngân nga uyển chuyển tiếng vang lên.
Tiếng tiêu đó rất êm tai, có điều lại thiếu... Một phần cô độc và lưỡng lự, thiếu một phần ý tứ mưa bụi mông lung!
Lâm Nhất ngồi trên giường, đặt mình trong căn nhã thất này, suy nghĩ miên man. Trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên có thêm một cây ngọc tiêu, lặng lẽ nhìn hai chữ 'Vân nhi' đó.
Ngày xưa như khói, tối nay như mây! Chỉ là mây khói! Mà thân ảnh áo trắng như tuyết đó lại càng lúc càng rõ ràng.
Có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, ngọc tiêu trên tay Lâm Nhất đã biến mất. hắn thở khẽ, ngẩng đầu nhìn rồi nhẹ giọng nói:
- Ngày vui của lệnh huynh, ta không tiện ra mặt chúc mừng, còn làm phiền cô nương tặng bàn món ngon này, đa tạ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Phương Yến vẫn là váy dài màu liễu, làm tôn lên dáng người và khuôn mặt, xinh đẹp giống như hoa. Nàng ta hơi run run, có chút bối rối rồi lập tức lộ ra thần sắc vui sướng, nhẹ nhàng đi tới cúi người trả lời:
- Nhiều ngày không thấy bóng dáng của công tử, sợ là bàn rượu và thức ăn này không có ai hưởng dụng, cho nên mới tới xem thử, nhưng lại không ngờ...
Lời còn chưa hết, mặt nàng đã đỏ lên.
Từ lúc vào lầu các cho tới giờ, Lâm Nhất rất ít ăn uống, ba ông cháu của Đông Phương gia đã sớm quen rồi. Rượu và thức ăn Đông Phương Yến đưa tới bàn rượu và thức ăn này không thấy bóng người, trong lòng có chút nhớ nhung, không tránh được muốn tới thêm mấy chuyến. Thành thân của đại ca là đại sự, mà vị Lâm công tử này không uống một ly rượu mừng, cũng là đại sự.
Ngày trước qua lại nhiều lần, đều là một mình lẻ bóng, thỉnh thoảng quên mất đây là chỗ ở của một vị nam tử. Mà người nhiều ngày không thấy bóng dáng đột nhiên hiện thân, Đông Phương Yến lại nghĩ tới một số cử chỉ của mình ở đây, không tránh được sinh ra mấy phần ngượng ngùng.
Đứng dậy xuống giường, Lâm Nhất đi tới ngồi xuống trước bàn, cười nói
- Rượu mừng không say người, há có thể không uống! Đa tạ Đông Phương cô nương!
Hắn cầm bầu rượu lên tự rót tự uống.
Thấy ngôn hành của Lâm Nhất vô cùng tiêu sái, thần sắc thong dong mà tùy ý, Đông Phương Yến ở bên cạnh cẩn thận quan sát, vui vẻ không nói gì.
Một bầu rượu đã tháy đáy, Lâm Nhất vươn tay ra cầm lấy bình rượu, ánh mắt liếng sang, thuận miệng hỏi:
- Cô nương vì sao lại nhìn ta như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người sau suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói:
- Đại ca của ta có thể thành thân là nhờ có công tử thúc đẩy, khiến hương khói của nhà ta được truyền thừa. Lại thêm ơn cứu mạng lúc trước, ơn này tình này rất nặng, Đông Phương gia ra không biết lấy gì báo đáp, xin nhận một vái của tiểu nữ tử!
Đông Phương Yến trịnh trọng chỉnh đốn trang phục rồi thi lễ, khiến cho Lâm Nhất không thể không buông bình rượu, đứng dậy hoàn lễ nói:
- Cô nương, ngươi còn để ta uống rượu không?
Đối phương thần sắc ngớ ra, lập tức dùng tay áo che mặt, che đi nụ cười, lại không khỏi cảm khái nói
- Đại ca của ta nếu biết công tử xuất trần không chịu gò bó như vậy, cũng không uổng cái danh thích nói của hắn!
Đối với lời nói của Đông Phương Yến, Lâm Nhất chỉ thờ ơ cười cười. Hắn muốn ngồi xuống tiếp tục ăn uống thì bỗng nhiên thần sắc khẽ động.
- Tiền trạch bận rộn, tiểu nữ tử không thể bồi tiếp!
Khi Đông Phương Yến cáo từ, Lâm Nhất thản nhiên cười cười, chậm rãi cầm bình rượu trên bàn lên, rất tùy ý nói:
- Hôm nay ta muốn bế quan, không thể có người quấy rầy. Có việc gì không cần phải thông báo, ta tự nhiên sẽ biết!
Đông Phương Yến dạ một tiếng rồi xoay người rời đi, Lâm Nhất lại nhíu mày. Hắn ngửa đầu uống liền mấy ngụm rượu, thuận tay đặt bình rượu xuống rồi người đã biến mất.