Vô Tiên

Chương 874: Chuyện có thể cứu vãn (1)




Các tu sĩ trên Thiên thai lục tục giải tán, bên cạnh Lãnh Thúy vẫn còn một đám đệ tử Đan Dương các vây quanh, thấy đồ đệ Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn đứng chung một chỗ, nàng ta đi tới nói:

- Chuyện Lâm Nhất mấy lần cứu tính mạng của hai người các ngươi, ta đã nhắc tới với Yến sư bá của ngươi rồi. Chỉ cần Lâm Nhất có thể giao thứ đoạt được trong tiên cảnh cho sư môn, Chính Dương tông ta trên dưới trên dưới không phụ hắn.

- Sư phụ, nếu Lâm sư đệ không chịu vậy thì thế nào?

Ngọc Lạc Y lo lắng nói. Mộc Thiên Viễn ở bên cạnh thầm thở dài, cúi đầu không dám lên tiếng.

Quay đầu nhìn về phía Thiên Khu phong, Lãnh Thúy nói:

- Nếu không có sự che chở của Chính Dương tông, thiên hạ dù to lớn nhưng e là vẫn không có chỗ cho hắn dung thân! Hai người các ngươi dẫn theo các đệ tử còn lại rời khỏi nơi này đi. Ta tới sơn môn tiếp ứng.

Nói xong nàng ta không quay đầu lại, ngự kiếm mà đi.

- Ngọc sư thúc, Lâm Nhất không sap đâu.

Mộc Thiên Viễn nói khẽ một câu rồi lặng lẽ bước đi, để lại Ngọc Lạc Y một mình đứng thất thần tại chỗ.

....

Tâm tư của hai người Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn như thế nào, cùng với quan hệ của hai người với Lâm Nhất như thế nào, Lãnh Thúy cũng chẳng buồn để ý. Cái nàng ta lo lắng là sự an nguy của sơn môn cùng với phu quân.

Lãnh Thúy bay không bao xa, còn chưa đến Thiên Khu phong thì đột nhiên thấy phía trước có một trận khí cơ loạn động, tiếp theo liền có hai đạo cầu vồng kiếm bay tới, chính là Yến Khởi vẻ mặt giận dữ và Hồng Nguyên Tử khóe miệng rướm máu. Thấy thế, nàng ta liền biến sắc, chưa kịp lên tiếng hỏi thì Yến Khởi đã hô to:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vệ Tòng đã mở sơn môn rồi....

Cầu vồng kiếm dưới chân Lãnh Thúy vừa chuyển, quay đầu đuổi theo hỏi:

- Hồng Nguyên Tử sư huynh, chuyện này là sao? Vệ Tòng hắn vì sao lại muốn mở sơn môn. . .

- Hừ! Vệ Tòng quả nhiên là không có hảo tâm! Hắn sai thủ hạ đệ tử mở sơn môn để Công Dã Kiền vào, vừa hay bị ta cùng với sư huynh bắt gặp, trong lúc gấp gáp có giao thủ nhưng địch không lại, lại lo các ngươi không biết tình hình thực tế.... Vệ Tòng đáng chết!

- Ha ha! Kẻ không thức thời mới là đáng chết...

Yến Khởi vừa ngắn gọn nói rõ ngọn nguồn thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười cuồng ngạo, một lão giả mặc áo bào đen đạp không mà đến. Trong lòng hắn thầm biết không ổn, hai hàng lông mày nhướn lên, sau khi trao đổi ánh mắt với Hồng Nguyên Tử liền cùng đột nhiên dừng lại, một tả một hữu tản ra. Lãnh Thúy thấy thế liền cắn chặt răng, tế ra phi kiếm hình thành thế chân vạc cùng với hai người để nghênh địch.

- Ha ha! Hai Kim Đan hậu kỳ, một Kim Đan trung kỳ, bằng vào ba tiểu bối các ngươi mà cũng dám làm đối thủ với lão phu à?

Người tới trong tiếng cười ha ha, lăng không từ từ hạ xuống, không quên nói những lời chọc tức, rõ ràng là không để ba người vào mắt.

Yến Khởi không nói gì, chỉ có vẻ mặt là như phủ sương lạnh. Mình và Hồng Nguyên Tử sư huynh chính là hậu kỳ Kim Đan hậu kỳ, hai người nếu liên thủ, không đến mấy chắc đã thua. Đây chính là uy của tu sĩ Nguyên Anh sao? Dưới sự kinh hãi khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, mà nếu cứ chiến đấu thì chỉ có đường chết. Nhưng sơn môn bị công hãm, lúc này trên Thiên Khu phong đã là một mảng hỗn loạn, Chính Dương tông sắp sụp đỏ, thân là trưởng bối của tông môn, hắn đã không có đường lui!

- Lãnh Thúy! Nhanh đi triệu tập các đồng môn lui về phía sau dựa vào núi để kết trận phòng thủ! Bản tông và Yến sư đệ ở đây, sẽ dốc hết toàn lực liều ra một đường sinh cơ cho ngươi!

Hồng Nguyên Tử vẫn mặt không biểu tình, mà hàm nghĩa trong lời nói của hắn không nói cũng đã rõ, đây là muốn thề chết cũng liều mạng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong con ngươi của Yến Khởi không thiếu chiến ý rào rạt, mà lúc này đã có một tia sắc màu ấm hiện lên. Hắn gật đầu cảm kích Hồng Nguyên Tử, quay sang nói với Lãnh Thúy đang ngây đơ ra đó:

- Nghe lời sư huynh! Mau đi đi!

Mắt Lãnh Thúy đỏ lên, trên mặt lại lộ ra vẻ giận dữ, lớn tiếng nói:

- Tai họa ập xuống, ta há lại là loại người bỏ sư huynh và phu quân mà đi sao? Sinh tử, cùng tiến cùng lùi!

Cường địch ở trước mắt, khi quay người lại, có lẽ chính là lúc vĩnh biệt thân nhân. Nàng ta không dám do dự.

- Ha ha! Thân là tu sĩ lại làm bộ làm tịch như vậy, thật khiến người ta thổn thức! Hay là quy thuận Hắc Sơn tông của lão phu đi! Chính Dương tông đã không còn, lại không có chỗ cho các ngươi tu luyện! Huống chi lão phu sẽ không tàng tư, cảm ngộ tu thành Nguyên Anh sẽ chia xẻ với người hữu duyên!

Lão giả đứng ngạo nghễ trên không, thần sắc cực kỳ đắc ý. Hắn tin rằng dưới sử dụng cả ân và uy, Chính Dương tông khắc có thể bình định trong nháy mắt.

Sau khi nói xong, ba người đối phương lại thờ ơ, ngược lại còn bày ra tư thế liều chết. Sắc mặt lão giả tối sầm lại, trách mắng!

- Hừ! U mê không tỉnh ngộ...

Hắn nói xong liền nhíu mày, lập tức hừ một tiếng khinh thường, sát khí lập tức nảy sinh.

Ba người Yến Khởi cũng đã nhận ra động tĩnh, trong sơn cốc phía dưới đột nhiên bay ra một đạo cầu vồng kiếm, một lão giả đầu bạc trong nháy mắt đã tới trước người. Không đợi người thứ ba lên tiếng, lão già đó đã ôn hòa nói!

- Lãnh Thúy mau đi đi! Chuyện liên quan tới vận mệnh của tông môn, không được để xảy ra sai lầm!