Vô Tiên

Chương 871: Bắt đầu tai họa (2)




- Chuyện này là không thể...

Trang Vân lên tiếng, sắc mặt của Dư Hàng Tử trầm xuống, nghiêm chỉnh chất vấn:

- Có gì là không thể? Là đồ đệ của ngươi quan trọng hơn, hay là sư môn quan trọng hơn? Bên trọng bên khinh, tâm lý của sư muội nên nắm chắc cho, chớ vì nguyên nhân nhất thời mà hủy hoại Huyền Thiên môn ta đã nghìn năm gây dựng.

Trang Vân bất đắc dĩ thở dài nhìn về phía chưởng môn sư huynh, nói:

- Thử xem một chút…

Bà ấy nhìn bốn phía xin trợ giúp của các sư huynh đệ, nhưng không có ai để ý đến bà ấy, lời nói của Dư Hành Tử liên quan quá nặng tới việc hưng suy của sư môn, ai cũng không dám dị nghị nào khác.

- Nếu như Lâm Nhất có thể chắp tay xin trả lại tất cả cho Huyền Thiên môn ta thì vấn đề này không lớn, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, một bộ “Huyền Thiên tâm pháp” hoàn hảo không chút tổn hao đối với bản thân sư muội cùng toàn sư môn không phải một thứ vô ích. Trang Vân sư muội sao phải lo lắng vì chuyện này chứ.

Bỗng nhiên Dư Hành Tử hòa hoãn nói.

Chuyện này chưa chắc không thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ thành không có? Thần sắc của Trang Vân không khỏi trù trừ…

Vào lúc này, một vệt sáng bỗng nhiên bay ra từ không trung, biến thành một miếng ngọc giản rơi vào trong tay của chưởng môn Quảng Tề Tử, gã nhăn mày, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chính Dương tông bị Hắc Sơn tông bao vây…?

Lời nói còn chưa dứt, các đồng môn có mặt đều kinh ngạc, Dư Hành Tử cũng thế, ông ta thoáng run sợ.

- Hắc Sơn tông lấy cớ đã kết đồng minh với Huyền Thiên môn ta, cử người xông tới Dương sơn.

- Ép Chính Dương tông giao Lâm Nhất ra, tông chủ Hồng Nguyên Tử gửi ngọc giản tới chất vấn việc này thật hay giả, cũng xin ta phái người tới giữ gìn lẽ phải trước...

Quảng Tề Tử buông ngọc giản trên tay xuống, trên mặt là vẻ giận dữ, nói:

- Chuyện kết minh vẫn còn đang bàn bạc, Hắc Sơn tông sao có thể dựa vào chuyện đó mà tùy ý khơi mào phân tranh giữa các tiên môn? Nếu ta không phái người tới ngăn chặn, chỉ sợ khó tránh khỏi đại chiến...

- Hành động của Hắc Sơn tông quá mức càn rỡ, để Huyền Thiên môn ta ở đâu?

- Hành động càn rỡ của Hắc Sơn tông đã sớm có tin đồn, chỉ sợ là có dự mưu...

- Trước đó, Hắc Sơn tông vô cớ hủy diệt Thu gia của Hắc Thủy nhai, hành trình tới Huyền Thiên tiên cảnh lần này, Huyền Thiên môn ta chỉ hành sự theo lệ, vẫn không phái ra quá nhiều đệ tử đi theo, trận thế của Hắc Sơn tông lại không giống ngày xưa; dẫn tới quá nhiều người, rất nhiều đệ tử môn phái bị chặn giết, làm khó dễ, mỗi chuyện đều là thực, không phải hư cấu, còn trên dưới Huyền Thiên môn ta vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, giờ tiên môn sắp đại loạn rồi, chúng ta không thể ngồi yên không để ý tới nữa...

Cơ hội có được tình cảm quần chúng phẫn uất này, Trang Vân cao giọng nói, bà ấy cũng bất đắc dĩ, nhiều lần nhắc tới việc Hắc Sơn tông dị thường nhưng mỗi lần nói ra, vị chưởng môn sư huynh này lại luôn dàn xếp ổn thỏa, lại mượn cớ hai vị sư thúc không ở sơn môn nên mọi việc đều cần nhẫn lại, nên lúc này mới rơi vào tình hình như thế.

Vẻ giận dữ chưa tan trên mặt, Quảng Tề Tử giơ tay lên nhẹ ra hiệu, nhìn thấy đồng môn yên lặng quan sát thì gã nhẹ nhàng gật đầu, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta sẽ lập tức phái người đi...

Lời còn chưa dứt, một tiếng cười lạnh vang lên, mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng.

- Ha ha, thực sự là lẫn lộn đầu đuôi!

Dư Hành Tử cười lạnh một tiếng, tay nắm lấy râu dài, lắc đầu sang sảng nói với mọi người, mang theo vẻ bất hạnh, vẻ mặt không tranh đấu với bên ngoài, nói:

- Lúc trước chúng ta bàn luận chuyện gì? Toàn lực truy tìm Lâm Nhất, sơn môn của Lâm Nhất ở đâu? Là Chính Dương tông đó, tại sao Hắc Sơn tông lại làm như thế? Vì thực hiện ước hẹn đồng minh.

- Chính Dương tông giao Lâm Nhất ra há không phải không mưu mà hợp với chúng ta sao? Huyền Thiên môn ta không cần phải khổ sở tìm người nữa, còn hành động của Hắc Sơn tông đúng thời điểm như vậy, vì sao còn phải ngăn cản? Chúng ta chỉ lo tới đạo nghĩa tiên môn, còn cần “Huyền Thiên tâm pháp” nữa không? Mặc cho tiểu tử Lâm Nhất kia một mình tiêu dao sao? Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, lẫn lộn đầu đuôi cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!

- Còn nữa, việc Hắc Sơn tông chặn giết tu sĩ có chứng cứ rõ ràng không? Người ta nói lẫn lộn kẻ xấu vào cũng không thể nói lại được gì, sau này ngoài việc nghiêm gia quản thúc đệ tử, chúng ta còn có thể làm thế nào được? Hắc Sơn tông diệt Thu gia của Hắc Thủy nhai ư? Chỉ bằng vào một đệ tử Luyện Khí chỉ chứng? Quan phủ phàm tục hành sự còn cần nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, mọi việc phải theo lý, tranh chấp trong tiên môn chúng ta cũng không thể có ngoại lệ, không thể vì cái nhỏ mà làm mất cái lớn, quên đi chuyện chúng ta phải bắt Lâm Nhất kia!

Dư Hành Tử nói xong thẳng thắn thể hiện đang nhàn vân xuất cốc, thần thái như không tranh quyền thế, nhắm mắt điều tức.

Trong chốc lát mọi người đều không lên tiếng, Trang Vân hơi nhếch miệng, Quảng Tề Tử ngầm thở dài nhưng trong chốc lát cũng phải nghẹn lời, vuốt chòm râu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này quan trọng, hai vị sư thúc lại không có mặt ở đây... nếu kết minh với Hắc Sơn tông chỉ vì Lâm Nhất... bản tọa cho rằng vẫn nên thận trọng mới thỏa đáng.