Vô Tiên

Chương 867: Hành động cố ý (2)




Yên lặng nhìn chăm chú vào người nhà này kết thúc lễ bái, Lâm Nhất tiến lên kẹp ba nén nhang cắm vào trong lư hương, cúi người chắp tay. Tổ tôn ba người đều tỏ ra cảm kích, tất nhiên là ở một bên đáp lễ đáp tạ. Sau đó, Đông Phương tiên sinh nói:

- Lâm tiên trưởng có nhìn thấy tấm bài vị kia không?

Thấy đối phương gật đầu, ông ấy nói thêm:

- Nơi này có nhiều bất tiện, mời theo lão hủ dời bước vào trong viện rồi nói.

Trong một cái lương đình của hậu viện, bốn người ngồi quanh một cái bàn đá. Dưới ánh trăng, tiểu viện cũ kỹ càng thêm tang thương mà tịch liêu, như cảnh đang ngồi với nhau nói chuyện cũ năm xưa...

Vị tổ tiên này của Đông Phương gia cũng chính là vị sư huynh Đông Phương Thánh của Lâm Nhất, thiếu niên yêu thích tiên đạo trường sanh thuật, tới lúc trung niên mới hơi có chút thành tựu. Vừa may gặp lúc gia nghiệp đang thịnh, gã mới vào núi tầm đạo, không để ý tới cao đường tuổi đã già, bỏ rơi vợ con mà đi. Cứ như vậy, từ trên xuống dưới nhà Đông Phương gia đều rối loạn, không tới mấy năm, cha mẹ lần lượt qua đời, phu nhân đau buồn quá thành bệnh, rồi cũng qua đời, chỉ để lại một người con trai mười mấy tuổi cùng một gia sản lớn như vậy.

Đứa con trai này của Đông Phương Thánh bởi vì thiếu sự quản giáo, ăn uống chơi bời, không chuyện ác nào không làm, gia cảnh ngày càng suy sụp, thêm nữa tửu sắc còn làm mục ruỗng thân thể, gã chưa tới trung niên đã mất sớm rồi, chỉ để lại vợ dại con thơ. Gia cảnh ngày càng sa sút, hai mẹ con càng thêm gian nan, người cháu của Đông Phương Thánh tuổi còn nhỏ đã gặp đủ loại đau khổ. Người này chậm rãi lớn lên, đổ hết sự bất hạnh này quy tội cho tổ phụ ngoan tâm kia, cũng đặt mặt bài vị hướng vào tổ tiên, có ý khiển trách. Không chỉ như vậy, gã còn để lại một câu nói cho hậu nhân, người tu đạo đều là người lương bạc bạc tình, sẵn sàng vứt bỏ tất cả. Chuyện Đông Phương gia xuất hiện một vị thần tiên cứ như vậy âm thầm truyền ra ngoài.

Còn có người nói, vị tổ tiên kia từng để lại một cái rương, bên trong có bí kíp thành tiên! Đến đời của Đông Phương tiên sinh, rốt cục những tin đồn kia là thế nào sợ là chỉ có bản thân ông ấy mới biết được. Ai ngờ, thế sự luân hồi, trong nhà lại có một tôn tử yêu thích tiên đạo, lão tiên sinh liền giữ kín chuyện đó như bưng. Còn Đông Phương Sóc thì vô cùng chấp nhất, không chỉ quảng giao đạo hữu mà còn đi khắp nơi khoe mình có gia thế tiên nhân. Vì thế mới có những chuyện về sau này...

Trăng lên giữa trời, bóng đêm vô biên, một đoạn chuyện cũ theo gió bay đi.

Sau khi cáo từ ba tổ tôn, Lâm Nhất một mình khoác ánh trăng đi về phía khách phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Theo cách nói của Đông Phương tiên sinh cùng với suy đoán của mình, đoạn chuyện cũ quả nhiên đã qua hơn bốn trăm năm rồi. Còn lão giả đầu bạc ở Chính Dương tông kia nói thế nào... lúc thiếu thời đã rời nhà, quay đầu tuổi đã già... đã vô vọng với Trúc Cơ.

Con người ấy à! Tuổi tác càng lớn, miệng cũng đầy mê sảng! Đông Phương sư huynh ư? Phải là Đông Phương tiền bối mới đúng! Có lẽ là ý muốn nhất thời, căn bản không nghĩ tới mình sẽ bị người ta đuổi giết lại trùng hợp tới đây, lúc đó ông ấy mới nói giả nói thật, chẳng qua là có ý trêu chọc! Chỉ là, lúc lão nhân kia nhắc tới người nhà, thần sắc cũng không giống giả bộ, cũng không phải là giả bộ.

Hơn bốn trăm năm qua rồi, tu vi của Đông Phương Thánh xác nhận là đã Kim Đan cảnh rồi. Thực sự không nghĩ tới, Chính Dương tông còn cất giấu một cao thủ như vậy!

Sau khi Lâm Nhất tới tiểu viện của mình vẫn chưa vào nhà, mà đứng tại chỗ ngẫm nghĩ trong chốc lát, thân hình chậm rãi biến mất...

...

Sau khi Đông Phương gia biết được thân phận thật của Lâm công tử thì không có ý tiễn khách, còn mời tiến vào trong hậu viện.

Sau khi biết được chuyện cũ đó, đều là tu sĩ, Lâm Nhất không khó lĩnh hội sự gian khổ và không dễ dàng trong đó. Cố nhiên, hắn đã nói vài câu vì Đông Phương Thánh. Tiên hương đường xa lại không khỏi tâm luôn hướng về cố gia, thế cho nên đạo tâm bất ổn vất vả lâu ngày thành bệnh, lúc này mới ủy thác cho người khác về nhà thăm lại... làm cho Đông Phương tiên sinh lại tới từ đường châm vài nén hương, rơi mấy giọt lệ nóng, sau khi trở về liền liền tự cho mình là vãn bối.

Khúc mắc của lão tiên sinh đã tiêu tan, Lâm Nhất nhạc kiến kỳ thành*, lại không dám làm một trưởng bối. Hắn vẫn gọi là lão tiên sinh, mà đối phương một câu tiểu hữu hai câu tường an với nhau, thế là đủ!

*Thành ngữ, ý chỉ muốn thấy sự việc tiến triển tốt đẹp hoặc đạt đến thành công

Xưng hô tiên trưởng không được! Không chỉ có như vậy, Lâm Nhất còn nói muốn ở chỗ này ẩn cư một thời gian, không cho phép người khác biết việc này, càng không được tiết lộ thân phận của mình, bằng không sẽ mang tới cho mình, mang tới cho Đông Phương gia đại họa ngập đầu. Huynh muội Đông Phương không vì thế mà sợ hãi, ngược lại còn rất vui sướng.

Đông Phương Sóc phấn chấn vì có tiên duyên, vẻ mặt của Đông Phương Yến sáng rỡ nụ cười, khiến người ta khó đoán ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất từng giết không ít người, lấy được không ít đan dược, trong đó có đủ đan dược cố bản bồi nguyên*. Hắn tìm ra mấy chai đan dược người phàm có thể dùng được đưa cho Đông Phương tiên sinh cùng Đông Phương Yến, làm Đông Phương Sóc không ngừng đỏ mắt, ý vị theo phía sau gọi sư phụ.

*Bồi bổ nguyên khí để gốc rễ, căn nguyên được vững chắc

Sau khi uống đan dược, thân thể của Đông Phương tiên sinh chậm rãi cường tráng hơn, còn Đông Phương Yến cũng ngày càng mê người. Một già một trẻ mừng rỡ tới bái tạ, Lâm Nhất lấy danh là ý của Đông Phương Thánh, làm hai tổ tôn không ngừng thổn thức.

Đông Phương Sóc vẫn không ngừng dây dưa, Lâm Nhất không để ý tới gã, một mình tránh trong lầu các hậu viện để tĩnh tu. Chỗ của hắn chính là hậu trạch, cách chỗ ở nhà Đông Phương không xa, bốn phía chim hót hoa nở, rất bình yên. Nhưng Đông Phương lão tiên sinh nhịn không được, tự mình đến dưới lầu các cầu kiến.

Trên một cái gường gỗ trong lầu các, Lâm Nhất ngồi xếp bằng. Đối diện bàn tròn là Đông Phương tiên sinh thần thái quắc thước đang ngồi, một bên là hai huynh muội Đông Phương.

Trong lòng Đông Phương tiên sinh ôm một cái hộp ngọc dài khoảng một xích tới, nói:

- Tổ tiên của ta tuy là bị hậu nhân oán hận, nhưng vật mà người lưu lại cũng truyền đời đời, vẫn bị chôn trong nhà cũ này.

Ông ấy đứng dậy, hít một tiếng, giơ hộp ngọc trong tay lên, đi tới trước người Lâm Nhất, khẩn cầu:

- Trong đó cất giấu thứ gì không ai biết được, không bằng hôm nay giao cho tiểu hữu, cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng*! Chỉ có điều...

*Vật giao cho đúng người có thể sử dụng được.