Vẻ mặt của ba người Đông Phương gia rơi vào trong mắt, Lâm Nhất choáng váng ở giữa sân, thầm nghĩ, hóa ra mình bị coi là người có ý đồ. Chẳng qua là người bình thủy tương phùng, vô duyên vô cớ lại cứ ở đây không đi. Phải biết rằng, đây là một tiên nhân đó! Nếu nói không có ý đồ... Ai dám tin đây? Lúc sau, hắn cũng không vì thế mà buồn, chợt bật cười xua tay nói:
- Nếu có chỗ nào bất tiện, Lâm mỗ sẽ rời đi ngay...
- Là lão phu thất lễ...
Nói được phân nửa, thần sắc Đông Phương tiên sinh từ chối, chậm rãi khom người xuống. Đây là muốn tiễn khách! Đông Phương Yến ở bên cạnh hơi kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành khẽ thở dài một tiếng. Đông Phương Sóc lại nóng nảy, vội vàng nói:
- Ta sẽ đi theo tiên trưởng...
Lâm Nhất nhẹ giọng nói:
- Lão tiên sinh nói không sai, ta ở đây không phải là hành động vô tình, mà là được người ta nhờ vả...
- Được người ta nhờ vả? Tiên trưởng... có thể nói cụ thể hơn chút được không?
Đông Phương tiên sinh ngẩng đầu lên, một nhà ba người đều ngạc nhiên.
Suy nghĩ sắp xếp mọi chuyện, Lâm Nhất nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đông Phương Thánh rời nhà nhiều năm chưa trở về, vẫn vì thế mà băn khoăn, liền mời ta tới thăm trước... cho dù các người ngờ vực vô căn cứ thế nào, ta xem như đã giải quyết xong một nỗi lòng cho ông ấy rồi...
- Tổ tiên ta vẫn còn sống ư? Đang ở đâu?
Đông Phương tiên sinh tránh khỏi sự nâng đỡ, kinh ngạc hỏi. Hai vãn bối ở một bên nhìn nhau, đều không ngừng khiếp sợ. Đây chính là lão tổ tông của Đông Phương gia đó... Không phải là nói một đoạn chuyện cũ làm người ta thổn thức đó là thật sao...
Trước mắt hiện ra dáng vẻ lão giả đầu bạc hiền hòa, Lâm Nhất lắc đầu gượng cười:
- Ở một nơi mà các người không thể nào biết được!
Cho dù nói đang ở Linh Cốc của Chính Dương tông cũng vô dụng, đó căn bản không phải là nơi người phàm tục có thể tìm được. Quả nhiên, Đông Phương tiên sinh không hỏi tới chỗ của tổ tiên nữa, chỉ đi lòng vòng tại chỗ, như mất hồn lẩm bẩm:
- Tổ tiên vẫn còn, tổ tiên vẫn còn... còn Đông Phương gia chúng ta ở hoàn cảnh này... tổ tiên... vì sao lại không tự mình tới?
Ông ấy nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc biến ảo bất định.
Ta nào biết vì sao ông ta không đến chứ! Nếu không có trời xui đất khiến, sao ta lại tới đây được! Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, nhìn Đông Phương tiên sinh tâm thần hoảng hốt nói:
- Ông tin lời nói của ta? Không sợ ta nói sạo lừa dối ư, có ý đồ ư?
Tựa như chợt tỉnh ngộ, Đông Phương tiên sinh không ngừng rối rít, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không phải! Không phải! Không phải! Tục danh của tổ tiên ta người ngoài tuyệt đối không biết... huống chi ngươi đã là tiên trưởng... Cái này, là lão hủ thất lễ!
Nói rồi, ông ta lại muốn bồi tội thất lễ, được Lâm Nhất đưa tay nâng lên.
- Cớ sao một nhà lão tiên sinh lại giữ kín như bưng chuyện lệnh tổ lệnh tiên như thế? Ngày sau nếu quay lại, nếu ta nói tình hình thực tế ở đây chuyển cáo lại, không sợ lệnh tổ lệnh tiên không thích hay sao?
Lâm Nhất đúng lúc nói ra nghi hoặc trong lòng.
Nghe vậy, Đông Phương tiên sinh trù trừ rồi lại xoay người nhìn hai tôn nhi, thở dài nói:
- Cũng thôi! Lâm tiên trưởng theo lão hủ đi tới từ đường vậy!
...
Đã đi tới trước từ dường ở hậu viện Đông Phương gia, lúc này mới nhớ tới không có người nhà đi theo. Nhìn khóa cửa loang lổ rỉ sét, Đông Phương tiên sinh liền muốn gọi lão gia nhân Tiểu Chú tới, bị Lâm Nhất ngăn lại. Hắn thuận tay bắn ra, ngoài vài thước, tiếng cửa mở truyền tới.
Sau một tiếng kẽo kẹt, bụi lâu năm lã chã rơi xuống, cửa lớn của từ đường mở ra. Không đợi Đông Phương Sóc đi tìm vật dễ cháy, vài tia hỏa quang từ đầu ngón tay Lâm Nhất bay ra, mấy ánh đèn trên bàn thờ sáng lên, tia sáng chiếu sáng trong phòng.
Sau khi nhờ ánh đèn đốt mấy nén nhang, Đông Phương tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi vái về phía bài vị, lại dập đầu ba cái. Hai huynh muội Đông Phương Sóc không dám thờ ơ, cũng trịnh trọng quỳ ở phía sau, lạy ba cái.