- Ta đã rời khỏi giang hồ rồi...
Lâm Nhất lắc đầu.
- Vậy là du hiệp phong trần!
Đông Phương Sóc lại khen một câu.
Lâm Nhất ngây ngẩn cả người, dứt khoát tự rót uống. Lão nhân ở bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy nói:
- Nên ít tạo sát nghiệt mới tốt...
...
Ngày thứ hai, sắc trời hãy còn âm u, thuyền lên đường không lâu sau, trời lại tí tách bắt đầu mưa.
Tất cả chuyện phát sinh tối hôm qua, để đề phòng di họa sau này, Đông Phương lão tiên sinh phân phó không được truyền ra ngoài. Mọi người trên thuyền không dám ngỗ nghịch, cảnh tượng cũng bận rộn hơn nhiều. Sau giờ ngọ, huyện thành Thần Uyên đã ở trước mặt...
Đây là một thành nhỏ phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, nước chảy, hẻm nhỏ lúc ẩn lúc hiện dưới bóng cây dày đặc, khắp nơi là sự tĩnh mịch và yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở ngoài thành trên bến tàu, Lâm Nhất liền theo người một nhà Đông Phương vào trong huyện thành Thần Uyên, bước đi trên đường phố lát đá xanh, nhìn tất cả dường như đã từng quen thuộc, hắn có cảm giác đã lâu không được cảm nhận, đó là cái gì? Hắn không nói rõ ràng được.
Một nhóm Đông Phương gia chẳng qua có bảy, tám người, được Đông Phương Văn Chi dẫn thẳng đi về phía chính đông của thành nhỏ, đi vào một con đường mát mẻ. Lâm Nhất chậm rãi theo ở phía sau, hắn sẽ tới làm khách.
Lúc lên bờ, Đông Phương tiên sinh hành lễ mời, Lâm Nhất không chút khách khí đồng ý tới nhà cũ của Đông Phương gia ở lại mấy ngày, để đối phương lấy thân phận chủ nhà tận tình khoản đãi. Chuyện này chẳng phải hợp với tâm ý của mình sao?
Sâu trong hẻm nhỏ, dưới một gốc cây già, hai con thạch thú ẩn dưới bụi bặm trông cửa, đại môn phủ bụi vô tình đóng chặt, lại không cản được bước chân của Đông Phương tiên sinh cấp thiết đạp bước lên bậc thang, thần sắc kích động đập cửa, mang theo tiếng nói run rẩy, gọi:
- Tiểu Chú tử, mở cửa ra...
Sau một lúc, trong động tĩnh chầm chậm, đại môn mở ra một khe nhỏ, sau đó lộ ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, tiếp đó chính là một tiếng thét kinh hãi vang lên - là lão gia đã trở về.
Đại môn được mở hết ra, một lão đầu coi cửa lắc mình bước ra, lệ rơi ngang dọc, mừng đến chảy nước mắt:
- Tiểu Chú tử có thể đợi được lão gia trở về phủ rồi...
...
Căn nhà cũ này của Đông Phương gia diện tích khá rộng, đình đài lầu tạ, hành lang hoa uyển, tường giả sơn xây làm bình phong, mọi thứ đầy đủ ở cổng, tuy có vẻ rách nát một chút nhưng có thể nhìn ra năm đó khí thế bất phàm. Chủ nhân đã trở về, trên dưới Đông Phương phủ không tránh được có một phen rối ren, không ai quan tâm tới Lâm Nhất, hắn chỉ đành một mình đi dạo xung quanh.
Đi dạo gần nửa canh giờ, Lâm Nhất đi tới trước một cánh nguyệt môn khóa đồng rỉ sét loang lổ, hiển nhiên là đã lâu không ai mở. Ngắm nhìn bốn phía, vẫn không có ai tới bắt chuyện với người khách là hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bấm thủ quyết, Lâm Nhất biến mất tại chỗ, chỉ chốc lát sau, hắn liên tiếp xuyên qua hai tiểu viện không người, tới trước một gian hậu viện lớn không người trong nhà cũ của Đông Phương gia rồi ngừng lại. Đây là chỗ từ đường của Đông Phương gia.
Chậm rãi hiện thân hình trước đại môn, Lâm Nhất ngửa đầu lên đánh giá, trong con ngươi chợt có xích mang thoáng hiện. Sử dụng “Huyễn Đồng”, đại môn từ đường và tường bao xung quanh dường như không có vật gì, tình hình bên trong vừa nhìn đã biết hết.
Trên cung án đầy bụi bặm để vô số bài vị cao dần về phía sau, bàn thờ càng về sau càng cao, bài vị bày ở trong đó cũng khiến ánh mắt của Lâm Nhất đông lại, tiếp đó thần sắc hắn ngẩn ra, nhìn phía trên nhất của bàn thờ, phát hiện thứ mình đang muốn tìm. Trên một tấm bài vị trên bàn thờ, mặt trên có năm chữ nhỏ không khó nhận ra “Đông Phương Thánh chi vị”.
Ồ, sao lại là tình hình như vậy? Làm người ta kinh ngạc là, một phòng lớn như vậy, trước sau lại chỉ trưng bày không dưới mười bài vị, còn bài vị của Đông Phương Thánh xếp cao nhất, hàng thứ ba.
Lập tức kinh ngạc tại chỗ, sau một lát, thần sắc của Lâm Nhất tỉnh ngộ, không khỏi nhíu mày. Đông Phương Thánh chính là vị lão sư huynh gặp được trong Chính Dương tông, lúc đó nhận ân tình được tặng ngọc giản, lại đồng ý với lời mời tới thăm hậu nhân của ông ấy, lúc này mới có hành trình tới huyện thành Thần Uyên hôm nay.
Sau khi thoát khỏi Huyền Thiên môn, lúc đi tới Kiều gia trấn, Lâm Nhất chưa nhớ tới phó thác của Đông Phương Thánh, lại vô tình gặp được người một nhà Đông Phương tiên sinh, hắn mới đột nhiên nghĩ tới một việc như thế.
Trong ngọc giản của Đông Phương Thánh nhắc tới nguyên quán chính là Sở Kỳ quận huyện Thuần Uyên, nếu trùng hợp tới nơi này, tiện đường sẽ hoàn thành tâm nguyện của Đông Phương Thánh, cũng tính là gặp đúng thời. Còn Đông Phương Văn Chi lão tiên sinh có phải người nhà của Đông Phương Thánh hay không, Lâm Nhất thật sự rất khó mà xác định được. Sau lại gặp được tất cả khiến cho hắn sinh lòng nghi ngờ.
Quả nhiên, bài vị trong từ đường là của bản thân Đông Phương Thánh và tất cả người nhà của Đông Phương tiên sinh là người nhà của ông ấy, không phải, nói là hậu nhân mới thỏa đáng.
Chỉ có điều, tình hình nói chuyện với Đông Phương Thánh lúc đó còn rõ mồn một trước mắt... Đã có tu vi Luyện Khí viên mãn, cũng đã quá trăm tuổi, sợ là thọ nguyên không còn nhiều nữa... rời nhà từ thuở thiếu thời, quay đầu lại tuổi đã già, trọn đời cần cù tu luyện, khổ tu không ngừng nghỉ, bất đắc dĩ tu vi vẫn dừng bước ở Luyện Khí cảnh, sau vô số lần thử nghiệm đã vô vọng với Trúc Cơ...
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lắc đầu, lần nữa đánh giá bài vị cao cao tại thượng kia. Hắn không khỏi gượng cười, thầm nghĩ, cho dù thế nào, ta xem như đã thực hiện lời hứa khi xưa, chỉ là lúc này không tiện buông tay rời đi.