Nhất Nguyên môn của Lan Lăng quận, môn chủ đương nhiên là Nguyên Thanh rồi. Không ngờ môn phái mà gã sáng lập lại cường thịnh như vậy.
Lâm Nhất đang cảm thấy vui mừng thay Nguyên Thanh, trong lòng cũng sinh ra một phần bất an!
Thật không ngờ, vì thành tựu của một mình Nguyên Thanh lại đảo loạn giang hồ của Đại Hạ. May mà trước đây không nhúng tay vào chuyện giang hồ của Lan Lăng, nếu không, chỉ sợ sẽ làm những người giang hồ này gặp phải tai họa ngập đầu. Tất cả những chuyện mới vừa rồi Kiều Thiện nói, đầu sỏ gây nên chính là Lâm Nhất hắn.
Có thể, đây mới là nguyên nhân thực sự mà tiên môn không quan tâm tới tục sự.
Chẳng biết từ lúc nào, mưa bụi lất phất đã rơi xuống. Người cầm lái cùng người của tiêu cục đều có áo tơi, Lâm Nhất cũng không tiện ngây người tắm mưa ở đầu thuyền. Không có ai mời, hắn chỉ đành mặt dày vào buồng nhỏ trên tàu.
Cái buồng nhỏ trên thuyền này chia làm hai tầng, phía trên là mấy gian phòng, phía dưới là một gian phòng khách, phía sau là phòng bếp cùng nơi ở của người làm.
Lâm Nhất tìm một băng ghế trước cửa phòng khách, ngồi xuống, rất thích ý thưởng thức cảnh mưa. Phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, tiếp theo liền có người nói chuyện:
- Ca ca của ta còn trong phòng tĩnh tọa, mà trời lại bắt đầu mưa... nếu có chỗ nào đối đãi chậm chễ, xin thứ lỗi cho!
Đứng lên, Lâm Nhất mỉm cười gật đầu thăm hỏi, nói:
- Mạo muội lên thuyền đã quấy rầy rồi, Đông Phương cô nương không trách cứ chuyện đó là tốt lắm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tới chính là Đông Phương Yến dung mạo xinh đẹp, tuy là thần sắc lãnh đạm nhưng cũng văn nhã biết lễ.
Nhẹ nhàng nhíu mày, muốn xoay người rời đi, Đông Phương Yến trù trừ sau đó vẫn đi tới bên cạnh Lâm Nhất. Nàng tự tay mời đối phương ngồi xuống, lúc này thần sắc mới chậm chuyển, lên tiếng nói:
- Ta và tổ phụ không phải thật sự chán ghét cách làm người của Lâm công tử, mà là bởi vì huynh trưởng ta mà thôi. Hắn trầm mê trường sinh thuật, lấy tầm tiên phóng đạo để đi khắp nơi, không chỉ không quan tâm tới sách vở và học thuật, còn coi chuyện con nối dòng là trò đùa. Cứ thế mãi, đã lớn lại không thành gia, làm sao đàm luận tới chuyện thành tiên chứ.
Nói xong chuyện, Đông Phương Yến chân thành ngồi đối diện Lâm Nhất, trong thần sắc có chút chờ đợi.
- Đã lớn lại không thành gia, làm sao đàm luận tới chuyện thành tiên! Những lời này của Đông Phương cô nương thật có lý!
Lâm Nhất đánh giá vị nữ tử trước mắt này, có chút tán thưởng gật đầu. Khẽ cười, hắn nói:
- Chẳng lẽ muốn để ta khuyên lệnh huynh quay đầu sao?
Người trước mắt mi thanh mục tú, thật đúng là dáng vẻ của một người đọc sách, đáng tiếc! Thần sắc của Đông Phương Yến không thể che mắt được Lâm Nhất, lắc đầu cười nói:
- Cô nương sai rồi! Ta cùng với Đông Phương công tử chỉ mới gặp nhau một lần, hắn sao có thể nghe vào lời nói của ta được?
- Ngươi cùng huynh trưởng của ta chính là người đồng đạo...
Đông Phương Yến có chút thất vọng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hiển nhiên là có chút không cam lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha!
Lâm Nhất gượng cười, quay đầu nhìn về phía ngoài thuyền. Lúc này, sắc trời như mực. Mưa, đổ lớn.
Thân thuyền dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng la của người cầm lái:
- Cập bờ, ngày mai đi tiếp!
Một loạt tiếng bước chân vang lên ở boong thuyền, có người đang vội vàng tới đầu và đuôi thuyền.
Tỳ nữ đi vào phòng khách, lại yên lặng rời đi. Vài ánh nến sáng lên, xung quanh quang ảnh lay động.
Chân mày của Lâm Nhất bỗng nhiên nhíu lại, quay đầu nhìn thấy Đông Phương Yến còn đang nhìn mình, chỉ đành thuận miệng nói:
- Khi nào thuận tiện ta sẽ nói một vài câu vậy!
Lời nói lập lờ nước đôi này chẳng qua là cho có lệ mà thôi. Đông Phương Yến vẫn hơi vui mừng ừ một tiếng, lúc đang muốn đứng lên trí tạ lại nghe bên ngoài khoang thuyền đột nhiên dồn dập tiếng bước chân, tiếp theo liền có người hô lớn.
- Tặc nhân tập kích!