Dưới ánh sao ảm đạo, thạch đài bị ánh trăng bao phủ kia như một cái điện thờ, bên trên người khoanh chân đang ngồi chính là Lâm Nhất vừa làm người ta ghen ghét lại đành chịu không làm được gì.
Thu hồi xích diễm kim long, Lâm Nhất nảy mí mắt lên, làm như không thấy mấy tên cao thủ. Cũng không phải hắn có ý định như vậy, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Gần bên, là mấy vị cao thủ thành danh đã lâu đang luân phiên thử phá giải cấm chế; xa xa ở cửa thang lầu, có hơn hai mươi vị tu sĩ Kim Đan đang nhìn chằm chằm. Chiến trận lớn như vậy, đổi lại là bất kỳ người nào cũng khó ngồi an ổn được, càng không nói tới Lâm Nhất chỉ là một thanh niên có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Còn Lâm Nhất không thể làm gì khác, có lớp bình phong cấm chế ở trước mắt, có thể giữ được trong chốc lát, đủ để hắn an tâm dưỡng thương.
Thạch đài lớn ba thước, Lâm Nhất ngồi ngay sát với mảnh ngọc nhỏ kia, chiếm cứ một nửa diện tích. Nhiều ngày tới nay, hắn vẫn luôn kham nhiều việc, lúc chữa thương vẫn không quên lưu ý động tĩnh bốn phía.
Cứ như vậy hơn nửa tháng trôi qua, thương thế của Lâm Nhất đã khỏi được bảy, tám thành. Quay đầu ngẫm lại, đây cũng là do Dư Hành Tử không thật sự muốn giết hắn. Cần biết, người đã chết, cái gì cũng không có. Một Lâm Nhất đã chết sẽ vô dụng với Huyền Thiên môn, càng vô dụng với Dư Hành Tử ông ta. Chỉ có điều, một kích của Kim Đan hậu kỳ đối với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vẫn quá mức cường đại.
Tu sĩ không thiếu nhất là cái gì? Kiên trì! Hãm sâu vào nhà tù, Lâm Nhất không thể không lấy sự kiên trì ra để so với mấy cao thủ. Còn đối phương đều là lão gia mấy trăm tuổi, không thiếu cũng chỉ có sự kiên nhẫn. Cố nhiên, tình hình tầng chín của Huyền Thiên điện vẫn như trước.
Cúi đầu xuống, nhìn ngọc phiến quen mắt ở trước người. Hoặc có lẽ là, đây là một cái bảo bối tiên gia tác động tới toàn bộ cấm chế tầng chín của Huyền Thiên điện, trong đầu Lâm Nhất vẫn cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Nhiều ngày rồi, vội vàng chữa thương cùng đối phó với mấy lão già, hắn vẫn chịu đựng sự hiếu kỳ, cũng làm như không thấy miếng ngọc phiến này.
Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất lật bàn tay một cái, trên tay đã có thêm hai miếng ngọc phiến dáng vẻ cực kỳ giống. Cầm ở trước mặt, tinh tế quan sát. Một miếng tới từ Đông Doanh đảo cách Đại Thương không xa, chính là trong lúc vô tình có được từ trên người tên thành chủ; còn một miếng khác là sau khi tới Đại Hạ không lâu có được từ chỗ Phan Văn Hiên.
Nhớ là lúc từ tay Phan Văn Hiên có được miếng ngọc phiến thứ hai, Lâm Nhất có chút ngoài ý muốn, sau đó cũng lấy miếng ngọc nhỏ có được từ Đông Doanh đảo ra quan sát, quả nhiên là hết sức giống nhau. Càng làm hắn ngạc nhiên hơn là hai miếng ngọc phiến này có một mặt có thể hoàn hảo ghép lại với nhau, dường như lúc đầu chúng là một thể. Cần biết rằng, chúng nó cách xa nhau mấy trăm ngàn dặm!
Mà chuyện trong thế gian thường thường vừa hay trùng hợp như vậy, lại thêm làm người ta khó có thể tưởng tượng được. Ở tầng thứ chín của Huyền Thiên điện, khi Lâm Nhất nhìn thấy miếng ngọc phiến này giống với hai miếng mình đã có, dáng vẻ lại giống nhau như thế. Giữa bọn nó có thể không còn cách xa nhau nhìn dặm vạn dặm nữa, mà là cách nhau giữa tiên với phàm. Nơi này không phải là tiên cảnh sao!
- Ồ! Đồ trên tay của hắn nhất định là đoạt được từ trên người tổ sư của ta! Tiểu tử, Huyền Thiên môn thề không bỏ qua cho ngươi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tĩnh trên thạch đài tất nhiên là hiển hiện trước mắt bao người. Trên tay Lâm Nhất có thêm hai miếng ngọc phiến làm mọi người có mặt nóng mắt không ngừng. Trọng bảo tiên gia, có được một chính là chuyện cực kỳ may mắn rồi, mà lúc này hắn còn đang có ba miếng ngọc phiến? Một tiểu tử trẻ tuổi như thế vì sao lại có phúc duyên lớn như vậy, còn không phải tới từ tổ tông Huyền Thiên môn ta sao? Dư Hành Tử kiên quyết cho rằng như vậy, cũng lên tiếng đau lòng mắng chửi.
Vài tên tu sĩ Hắc Sơn tông bên cạnh, Công Dã Bình thần thái nhàn nhã ngồi xếp bằng. Y giương mắt nhìn thạch đài, trong thần sắc hơi có vẻ ngoài ý muốn, lại nở nụ cười nghiền ngẫm.
Lâm Nhất còn đang giả bộ câm điếc, mỗi tay cầm lấy một miếng ngọc phiến, quan sát trái phải, ngẫm nghĩ. Lâu sau, hắn nhẹ nhàng đặt ngọc phiến trong tay lên thạch đài, sau khi hơi do dự lại chậm rãi liều mạng ghép vào với nhau.
Một khối ngọc bích xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, một khe hở cuối cùng còn lại lại phù hợp như thế, cho dù chỗ tiếp giáp có cáu bẩn cũng như vốn nó phải vậy. Sự kinh ngạc còn chưa dừng lại, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.
Hành động mới vừa rồi, chỉ là chứng thực một suy đoán trong lòng mình, vẫn chưa động chút nào tới ngọc phiến trên thạch đài. Nhưng lúc này, kinh biến bắt đầu, Lâm Nhất muốn xuất thủ ngăn cản cũng không còn kịp rồi. Chỉ thấy vốn dĩ chỉ còn lại một cái khe hở đột nhiên có ánh sáng lóe lên, ba miếng ngọc phiến dường như tự dẫn dắt lẫn nhau, đột nhiên ăn khớp vào nhau. Hắn không kịp kinh ngạc, sắc mặt đã đại biến!
- Ầm!
Trong tiếng vang nặng nề, cấm chế chỉ một thoáng đã biến mất, không đợi đám Dư Hành Tử vui mừng, cả tòa Huyền Thiên điện theo đó mãnh liệt chấn động, đồng thời kinh động tới mọi người ở trong ngoài Huyền Thiên điện.
Lâm Nhất còn đang ngơ ngác ở đó, kinh ngạc nhìn trước mắt. Còn đám Dư Hành Tử đã bất chấp việc đi bắt đầu sỏ, cũng mang theo vẻ mặt giống nhau mở to hai mắt nhìn.
Chấn động không ngừng, tầng chín dưới ánh sao ảm đạm của Huyền Thiên điện, một miếng ngọc bích tròn trịa dần bao chùm ánh sáng, chậm rãi dâng lên từ trên thạch đài. Những vết cáu bẩn trên nó lúc này đã không thấy nữa, ba cái khe hở cũng không hề thấy đâu, đây là một miếng ngọc hoàn bích không một vết nứt!
Ngọc bích vừa bay tới trên ba thước so với đỉnh đầu Lâm Nhất, như mặt trời mọc lên, ánh sáng kịch liệt hơn bỗng nhiêu chiếu rọi từ trong ngọc bích ra, trong nháy mắt làm mắt người ta như sắp mù, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng vù, giống như gió mạnh mẽ thổi tới từ phía chân trời, trong khoảnh khắc đã xuyên thấu vạn vật trong thiên địa, làm tâm hồn người ta kích động khó dằn.
Vào lúc này, một tiếng ba giòn tan lần nữa truyền tới, trong ánh sáng chói mắt, ngọc bích đã vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh, phiêu tán trên không trung hóa thành ngàn vạn điểm tinh quang, chậm rãi bay về hướng thạch đài, bay về phía Lâm Nhất.
Huyền Thiên điện rung động càng mãnh liệt hơn nhưng cũng không có ai di chuyển, đều kinh ngạc nhìn tất cả sự kỳ dị này.