Lan Kỳ Nhi đi ra khỏi Huyền Thiên điện, thấy mọi người đều không nguyện rời xa, mỗi người đều đang vừa coi chừng bốn phía vừa ngồi nghỉ tạm, nàng liền dẫn đồ đệ Thu Thái Doanh cùng mấy vị đồng môn tìm một nơi ngồi xuống.
Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn người đơn thế cô, cũng không có chỗ nào để đi, có lời của Lan Kỳ Nhi ra hiệu, hai người liền thuận theo đi tới ngồi cùng.
Ở ngoài Huyền Thiên điện, Lan Kỳ Nhi và Thu Thái Doanh, Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn, bốn người ngồi vây quanh nghỉ tạm. Tiển Phong vẫn sưng quai hàm nhưng thần sắc lại ung dung. Không có trưởng bối đồng môn ở đây, lời của gã cũng có trọng lượng hơn, nhìn thời cơ liền vội vàng tới gần, nói:
- Từ biệt ở địa huyệt, vi huynh ta ăn ngủ khó an! Bây giờ nhìn thấy sư muội mạnh khỏe, ta...
Không đợi Tiển Phong nói hết lời, sắc mặt Lan Kỳ Nhi lạnh lẽo, nhẹ giọng trách mắng:
- Ngươi cũng biết Lâm Nhất từng liều mình cứu ngươi?
Thần sắc của Tiển Phong cứng lại, lại nghe Lan Kỳ Nhi nói thêm:
- Cái mạng này của ngươi thật sự là do Lâm Nhất cứu! Còn ngươi không biết cảm ơn hồi báo, lại hại hắn đến tình cảnh như vậy, xác thực làm người ta thất vọng xấu hổ!
- Không phải sư muội, ta thân là tu sĩ của Huyền Thiên môn, công và tư phải rõ ràng.
Tiển Phong không thấy nhục mà còn lớn giọng đại nghĩa, mở miệng cãi chày cãi cối làm lông mày Lan Kỳ Nhi cau lại, quay mặt qua chỗ khác, lạnh giọng nói:
- Cần biết, ngẩng đầu ba thước có thần linh! Ngươi cứ tự nhiên!
- Chuyện này...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như bị đấm vào tai một cái, Tiển Phong xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thêm quai hàm sưng đỏ, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Gã tức giận phất ống tay áo xoay người rời đi, không quên ném lại một câu:
- Hừ! Đợi một thời gian, sư muội tự nhiên sẽ biết chỗ tốt của ta!
Nhìn thấy sư phụ tức giận, Thu Thái Doanh không dám lên tiếng, chỉ đành mở to đôi mắt đẹp, quan sát trái phải không ngừng. Thân là vãn bối, Mộc Thiên Viễn càng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu. Còn Ngọc Lạc Y suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng khuyên lơn:
- Lan tỷ tỷ chớ buồn, Lâm Nhất tất sẽ không có việc gì!
Nhìn thoáng qua ba người ở cạnh, Lan Kỳ Nhi tất nhiên là biết được đối phương suy nghĩ cái gì. Nàng khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Từ khi ta kết bạn với Lâm Nhất ở trên biển tới nay đã biết cách làm người của hắn. Các người, sợ là có nhiều chuyện không biết về hắn.
Sau khi vào Huyền Thiên tiên cảnh, Lâm Nhất cứu Thu Thái Doanh, sau đó lại cứu Ngọc Lạc Y, đều là giấu họ giấu tên, có thể nói là thi ân không cần báo đáp. Còn trong lúc nguy cấp, hắn không để ý tới sinh tử lại cứu ba vị tu sĩ của Huyền Thiên môn, lấy sức một mình giằng co với hai vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cùng tu sĩ Kim Đan, cuối cùng giết Mạc Chi Dư tu vi Trúc Cơ hậu kỳ và đồng môn. Mà ở trong địa huyệt, lại là hắn không để ý tới sinh tử cứu mạng của Lan Kỳ Nhi hai lần.
Một người trẻ tuổi như thế, dưới bề ngoài bại hoại mà không kềm chế được, cách làm người lại lấy đạo nghĩa làm đầu, lấy hiệp nghĩa là tôn chỉ. Đây là một người tu đạo có đầy đủ bản tâm tự nhiên, bây giờ hắn hãm sâu trong khốn cảnh, làm thế nào mà an tâm được.
Lan Kỳ Nhi vẫn chưa nhắc tới “Huyễn Linh thuật” của Lâm Nhất, còn Ngọc Lạc Y và Thu Thái Doanh đã đoán được gì đó, đối với hành động cứu người hoàn toàn tin tưởng. Mấy người không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Huyền Thiên điện.
Tầng thứ chín của Huyền Thiên điện.
Đám Đạt Mông lại một lần nữa cuống quít lui ra khỏi cấm chế, tiếp đó chính là tiếng chửi rủa tức giận của Dư Hành Tử.