Vô Tiên

Chương 842: Một kiếm Càn Khôn (1)




Một lúc sau, ánh sáng màu tím trên cánh cửa dần tối đi. Còn kim kiếm kia cũng hóa thành dài khoảng ba thước, giống như được thần sử dụng, chậm rãi bay tới trước đại môn, từ trên xuống dưới lấy tia sáng làm bút, nhấp nhô ngừng ngắt, chậm rãi viết.

Cửu, long, mở, tiên, vực... bút họa mang khí thôn sơn hà, long hành thiên địa, chữ lớn khắc sâu ba tấc trong gỗ có kim mang lóe lên. Kiếm, định, càn, khôn... Trưởng phong chỉ, tư thế quét ngang thiên địa khiến nhật nguyệt thất sắc.

Một luồng kim mang thoáng lên, lúc thu thế bỗng nhiên hóa thành một tia sét, mang theo khí thế hùng hồn mà phi mĩ hạ khoản ở phía sau.

- Keng...

Trong một giây hạ xuống, một tiếng vang mãnh liệt như vang lên trong lòng người ta, là kiếm ngân, hay là long ngâm? Lúc tâm hồn đang xao động, chỉ thấy hai hàng chữ lớn “Cửu long mở tiên vực, một kiếm định càn khôn” lóe lên kim mang, bỗng nhiên sáng hơn như có xích dương phủ xuống, lập tức phát ra quang mang dị thường làm cho người ta không mở mắt ra được. Mà lúc này, mỗi người vây xem đều không dám bỏ qua giờ khắc này, cố gắng sử dụng thị lực nhìn theo.

Ầm một tiếng, dư vang không dứt, hai cánh đại môn cao ba trượng của Huyền thiên điện đã bị phong bế không biết mấy nghìn năm rồi, trong khi lóe lên kim mang, đang từ từ mở ra trong thời khắc này.

Mà viết xong lạc khoản cuối cùng, kim mang thần kỳ dường như bị người ta thuận tay ném đi, sau khi nhấp nháy thì biến mất vô tung. Cho dù ánh sáng trên hai hàng chữ lớn cũng chậm rãi tiêu tán, biến thành dáng vẻ ban đầu. Chỉ là, thông qua cửa điện mở ra có thể thấy được bên trong Huyền Thiên điện có tiên khí dày, mặc dù không phân biệt được tột cùng nhưng lại khiến người ta hướng về nó.

Rất nhiều tu sĩ đứng xem đều kinh ngạc nhìn cánh cửa kia, nhìn người thanh niên đứng gần đại môn như vậy, những vẻ mặt khác nhau hiện lên trong con ngươi của mỗi người. Chỉ mới qua một lúc, thần sắc của những người này từ ngạc nhiên đột nhiên chuyển thành kinh hỉ.

Lâm Nhất đứng một mình thoáng như tỉnh mộng lại, giơ tay lên sờ sờ mi tâm. Không kịp cảm khái nhiều, hắn bỗng quay đầu lại nhìn chung quanh, sắc mặt đột biến, thân hình khẽ động liền chui vào trong điện, phía sau đã truyền đến tiếng la.

- Cấm chế của Huyền Thiên điện đã phá!

- Lâm Nhất, đứng lại cho lão phu!

- ...

Tiếng la sau lưng vô cùng gấp gáp, Lâm Nhất lại chạy càng nhanh hơn. Trong chớp mắt xông vào cửa Huyền Thiên điện, thân hình hắn thoáng một trận. Trong con ngươi lóe lên xích mang, tình hình trong điện vừa nhìn đã rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong điện phủ to khoảng mười trượng, trống rỗng. Ở giữa có một cái thạch đài huyền không tỏa sáng, còn đâu chẳng có gì cả. Cách đó không xa còn có một cái thang lầu, hiển nhiên là chỗ đi thông tầng hai của Huyền Thiên điện.

Không dám lưỡng lự chút nào, Lâm Nhất đi thẳng tới thang lầu. Đang lúc thân ảnh của hắn sắp biến mất ở phần cuối thang lầu, trong điện một thoáng đã náo nhiệt. Mấy vị cao thủ Kim Đan hậu kỳ đi đầu xông vào, phía sau liên tiếp có tu sĩ vào theo.

Tầng hai của Huyền Thiên điện vẫn toàn cảnh trống trải, ở giữa vẫn là một thạch đài bỏ không. Sau khi Lâm Nhất nhìn lướt qua liền xoay người xông lên tầng ba. Mà sau lưng, năm vị cao thủ đã theo nhau tới, hắn bất chấp thương thế trên người, làm Lang Nha kiếm hóa thành một tia kiếm hồng, liều mạng bỏ chạy lên trên.

Nhìn thấy Lâm Nhất chạy nhanh như thỏ, Dư Hành Tử ức chế không được sự phấn chấn trong lòng, giương giọng cười ha hả:

- Ha ha, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói cho lão phu, còn đợi tới khi nào...

Uổng Xích cùng Đạt Mông theo sát phía sau, Yến Khởi cùng Quyền Vưu kề vai, Công Dã Bình ở phía sau cách không xa, đoàn người men theo thang lầu chạy nhanh lên trên.

Tầng ba của Huyền Thiên điện chung một tình cảnh. Lâm Nhất không quay đầu xông lên tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, tầng bảy. Còn đoàn người phía sau đã đuổi sát tới, khi Dư Hành Tử đã vươn cánh tay ra chuẩn bị tóm được người, tiểu tử phía trước vẫn chạy thục mạng đột nhiên khựng người lại, làm ông ta và người phía sau đều bị ngẩn ra.

Vừa tới tầng tám của Huyền Thiên điện, Lâm Nhất vẫn chưa đi thẳng tới thang lầu mà là ẩn kiếm hồng cầm trên tay, dưới chân nghiêng đi, thân hình quay tít một vòng, vừa may tránh được Dư Hành Tử. Dưới chân hắn chậm lại nhưng không dừng lại, mà chợt trái chợt phải đi về phía trước, có vẻ hơi quái dị.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất đã cách người đuổi phía sau xa mấy trượng. Đám Dư Hành Tử cũng không vội đuổi về phía trước, vẻ mặt trở nên thận trọng.

- Tầng này trải rộng cấm chế! Chỉ có điều, sao tiểu tử kia lại bình yên vô sự?

Người nói chuyện là Uổng Xích, Đạt Mông ở một bên nói:

- Cấm chế của tiên gia có rất nhiều thiên thời biến hóa, lại không phải không có đường có thể đi. Tiểu tử kia đi vào giữa khe hở của cấm chế!