- Ha ha! Lâm Nhất, đây không phải là lần gặp đầu tiên của ta với ngươi sao? Trước đó ta có từng làm khó dễ ngươi sao? Vì sao ngươi lại khắp nơi đối địch với ta như vậy?
Một người hỉ nộ không lộ, tâm cơ thâm trầm như thế, không hổ là thiếu tông chủ của Hắc Sơn tông. Lâm Nhất lắc đầu nói:
- Mới vừa rồi ngươi đối xử với ta ra sao, ta liền đối xử lại với ngươi y như thế.
Nụ cười của Công Dã Bình trở nên ôn hòa, như đang nói chuyện với một người thân cận, nói:
- Ngươi giúp ta có được bí kíp tiên gia trong Huyền Thiên điện, ta sẽ đối đãi với ngươi như thượng khách, như thế nào hả?
Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, cười không đáp.
Dư Hành Tử không nhịn được, lên tiếng:
- Công Dã Bình, đừng có quá đáng!
Công Dã Bình nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, cũng không quay đầu lại cười nói:
- Sau cùng là thực hiện mong muốn của mỗi bên, không phải sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Gỡ bỏ được cấm chế mới phải, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy chỉ làm chuyện vô bổ...
Dư Hành Tử nói được phân nửa, lại thấy Công Dã Bình có chút đắc ý cười nói:
- Vị Lâm huynh đệ này ngược lại là một diệu nhân...
Hai người không hẹn mà cùng dừng lời nói lại, mọi người có mặt ở đó giờ khắc này đồng thời nhìn về phía Huyền Thiên điện. Chỉ thấy Lâm Nhất dựa vào trường kiếm xoay người sang chỗ khác, đang đờ ra nhìn cánh cửa.
Sau khi xông vào cấm chế, Lâm Nhất uống thuốc trị thương, thương thế bên trong cơ thể đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Ban đầu, hắn còn không để ý, nhưng chỉ chốc lát sau liền nhận thấy được trước cửa Huyền Thiên điện không thể so sánh với tầm thường được. Nơi này linh khí nồng nặc vượt xa bất kỳ nơi nào trong quá khứ hắn từng biết, không cần điều tức thổ nạp, khí cơ trong cơ thể tự hành vận chuyển, rất có ích lợi với tu vi. Mà trong đầu, Kim Long kiếm nhỏ như cây trâm không hiểu sao lại hưng phấn.
Dị thường trong ngoài cơ thể làm Lâm Nhất bắt đầu cẩn thận. Hắn vừa mượn cơ hội chữa thương khôi phục thể lực, vừa đối chọi gay gắt với đám Dư Hành Tử.
Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông đều cường đại, nhưng thế thì như thế nào? Lâm Nhất hắn tự nhận hành sự cẩn thận, xử sự cẩn thận, không quên giúp mọi người làm điều tốt, chung quy lại là từng bước gian nan. Vạn dặm xa xôi đi tới Đại Hạ, vốn muốn chuyên tâm tu đạo lại chọc thị phi tới Huyền Thiên môn. Chuyện này chưa tính, Hắc Sơn tông nhìn thấy có thể có lợi cũng mở cái miệng rộng nhằm vào một tiểu tử nhỏ bé như hắn.
Được rồi! Không tránh được thì không thèm tránh nữa, một cái mạng mà thôi! Đã như vậy, ta còn sợ ngươi làm chi?
Còn lúc tên Công Dã Bình kia nhắc tới bí kíp tiên gia trong Huyền Thiên điện, trong đầu Lâm Nhất không nhịn được mà khẽ động. Khi hắn xoay người đánh giá đại môn của Huyền Thiên điện, hai hàng chữ lớn lọt vào tầm mắt - Cửu Long mở tiên vực, một kiếm định càn khôn.
Chẳng biết tại sao, khi trong miệng Lâm Nhất lẩm bẩm “Cửu long mở tiên vực” không khỏi nghĩ tới sơn cốc tĩnh lặng trong Huyền Minh điện, trên vách đá dựng đứng khắc chữ. Mở tiên vực? Hắn dường như đã tìm được cái gì đó, rồi lại khó mà xác định rõ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một kiếm định càn khôn! Năm chữ to khắc sâu ba tấc vào gỗ có khí thế thật lớn ngầm tỏa ra khiến trong lòng người ta sinh ra sự nghiêm túc, không dám tới gần. Còn ánh mắt của Lâm Nhất thì rơi trên chữ “một”, chậm chạp khó dứt ra được. Chữ “một” kia đúng là một thanh lợi kiếm*, tựa như xuyên qua viễn cổ, xuyên qua tang thương mà đến, uy thế khai thiên ích địa làm thần hồn người ta xao động khó yên.
*Số 1 tiếng Trung là一 , có lẽ chữ này khắc trên đại môn theo dạng 1 thanh kiếm nằm ngang
Chỉ có điều, hình dạng của thanh kiếm kia có chút quen thuộc!
Lâm Nhất kinh ngạc đứng thẳng quan sát hồi lâu, bốn phía Huyền Thiên điện yên lặng không tiếng động, mọi người đều ngưng mọi khí tức lại, không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Tình hình quanh mình đã bị Lâm Nhất lãng quên, hắn nhìn cánh cửa đóng chặt này, yên lặng xuất thần, chậm rãi đưa tay trái ra...
Không đợi bàn tay Lâm Nhất chạm tới, cửa lớn đóng chặt thoáng chốc hiện lên một tầng ánh sáng màu tím, từ không hề có lực đạo kháng cự đột nhiên như sống dậy, ầm một tiếng, đẩy hắn ra ngoài hơn ba trượng.
Lâm Nhất vẫn để cánh tay trái trước người, tay phải còn cầm Lang Nha kiếm, cả người giống như cứng lại, không chút nào phòng bị đã bị đẩy ra ngoài.
Thấy thế, xa xa mọi người vây xem không kịp kinh ngạc liền lần nữa há mồm trợn mắt. Chỉ thấy ánh sáng ở đại môn lấp loé không yên, Lâm Nhất vẫn lặng ở tại chỗ, đã có một luồng kim mang dường như tự nhiên xuất hiện, sau đó hóa thành một thanh phi kiếm màu vàng óng.
Trong kim quang lưu chuyển, kim mang chói mắt đột nhiên nở rộ, trong chớp mắt liền bao vây Lâm Nhất và cả đại môn cao ba trượng ở bên trong. Mặc dù có cấm chế ngăn cản, khí thế vô thượng tỏa ra từ hào quang màu vàng óng kia vẫn làm người ta động dung, người vây xem không khỏi liên tục lui về phía sau, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Việt