Tên tiểu nhân kia là ai, Tiển Phong đương nhiên là hiểu, cũng không biết phản bác thế nào. Gã trốn phía sau Dư Hành Tử, ánh mắt bắt đầu âm lạnh.
Thần sắc của tiểu tử này tự nhiên, không chỉ nói thẳng thắn mà trong lời nói còn ngầm có ý trào phúng, không chỉ trực tiếp mắng Huyền Thiên môn mà còn ngay mặt chống đối mình. Thực sự là to gan! Yến Khởi nhìn chằm chằm Lâm Nhất nhưng hơi kiềm lại sự tức giận, lạnh giọng trách mắng:
- Hừ! Chỉ cần ngươi phản bội sư môn, làm ra chuyện khi sư diệt tổ, ta đương nhiên sẽ giết ngươi rồi!
- Thiên hạ to lớn, ta chỉ có một sư phụ! Loại hành vi tiểu nhân này, ta tất sẽ không làm được.
Lâm Nhất thuận miệng nói.
- Ha ha!
Một tiếng cười lạnh vang lên, trên mặt của Dư Hành Tử không thấy chút ý cười nào, nói:
- Một già một trẻ, một hỏi một đáp, làm bộ làm tịch. Chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ, ý đồ lừa dối qua cửa mà thôi! Để ta ở đâu? Để Huyền Thiên môn ta ở đâu?
Không đợi Yến Khởi tức giận lần nữa, ông ta chuyển hướng Lâm Nhất, ép hỏi:
- Khi còn bé, ngươi tu tập có phải là “Huyền Thiên tâm pháp” hay không, thể hiện thực chiêu cho lão phu!
Những lời này của Dư Hành Tử có thể nói là đánh trúng điểm yếu! Lúc này, ánh mắt của rất nhiều tu sĩ có mặt đều đồng thời tập trung lên người Lâm Nhất. Cho dù Yến Khởi sắp sửa tức giận, trong vẻ mặt cũng có thêm mấy phần nghi ngờ.
Lâm Nhất trầm mặc! Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm chỗ không người trước mặt, hai hàng lông mày chau lại cùng một chỗ. Xa xa Lan Kỳ Nhi cũng cau chặt mày lại, âm thầm cắn chặt môi, trong thần sắc tràn đầy sự lo nghĩ và bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn tình hình như vậy làm Dư Hành Tử tràn đầy tâm kế cũng mở to hai mắt. Ông ta lấn tới trước một bước, nói:
- Tiểu tử, cho dù ngươi nói hay là không nói, lão phu xuất thủ thử một lần liền biết!
Yến Khởi biến sắc, liền muốn xuất thủ ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi. Dư Hành Tử há miệng phun ra một thanh phi kiếm, đâm về phía Lâm Nhất gần trong gang tấc. Một cao thủ Kim Đan hậu kỳ đột nhiên đi làm khó dễ một tiểu bối Trúc Cơ sơ kỳ, làm mọi người có mặt không khỏi động dung. Xa xa, thần sắc của Lan Kỳ Nhi buồn bã, trên môi có thêm một vết máu đỏ thẫm.
Lâm Nhất đang suy nghĩ trăm vòng, nhìn thấy Dư Hành Tử đột nhiên đánh lén, hắn khiếp sợ, thân hình chợt lui đi, thuận tay tung một cái Ngọc Xà phù ra, Nguyệt Hoàn trên ngón tay cái cùng lân giáp thuẫn cũng lần lượt bay ra.
- Ầm, ầm, ầm
Một đợt tiếng nổ vang liên tiếp, Ngọc Xà phù từng khiến tu sĩ Trúc Cơ nhức đầu chưa kịp hóa thành ngọc xà thì đã nổ tung. Tiếp theo chính là một tiếng nổ vang thật lớn, Nguyệt Hoàn kiên cố lại bị phi kiếm thế tới hung mãnh một kích tất sát. Lân giáp thuẫn càng khó có thể chịu nổi, trong nháy mắt đã bị tứ phân ngũ liệt. Mà lúc này, Lâm Nhất chẳng qua mới chạy ra xa năm trượng. Sắc mặt hắn lạnh đi, hồi hộp không hiểu, bắt thủ quyết muốn thi triển “Phong Độn thuật” chạy thoát thân.
Pháp bảo phi kiếm của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ sắc bén cỡ nào. Không đợi Lâm Nhất khởi động Phong Độn thuật, kiếm quang sắc bén đã tới trước người. Mà thủ đoạn phòng thân của hắn chỉ có một bộ nhuyễn giáp trên người, và Huyền Thiên thuẫn.
Dụng ý của Dư Hành Tử không cần nói cũng biết, Lâm Nhất cũng không thể nào lảng tránh. Lúc đang động tâm niệm, bộ pháp khí nhuyễn giáp kia đã bị kiếm quang chấn vỡ, mắt thấy hắn sẽ bị phi kiếm xuyên thể, trên người lại lóe lên ánh sáng, Huyền Thiên thuẫn ở trong cơ thể tỏa ra.
Ầm một tiếng vang lên, phi kiếm tập kích tới tầng phòng ngự của Lâm Nhất, Huyền Thiên thuẫn ầm ầm phá nát, hắn phun ra một ngụm máu nóng, liền bị bay thẳng tắp ra bên ngoài.
- Ha ha ha! Ngươi quả nhiên tu luyện “Huyền Thiên tâm pháp”! Tiểu tử, trốn chỗ nào!
Vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy may mắn, Dư Hành Tử cất tiếng cười to, lúc sắp sửa nhào tới bắt Lâm Nhất lại thì thần sắc lại ngẩn ra. Yến Khởi đã lấy Kim Long thủ ra muốn ra tay cứu lại chợt dừng thân hình lại, kinh ngạc không thôi.
Cho dù Lan Kỳ Nhi vẫn đang nhéo lòng, lúc này cũng nửa há miệng, mang theo thần sắc khó có thể tin ngẩng đầu lên nhìn.