Lâm Nhất rùng mình trong lòng, chậm rãi xoay người lại. Vị lão giả kia của Huyền Thiên môn đã đi tới, đi theo bên cạnh còn có Tiển Phong mang theo nụ cười lạnh.
Mà xa xa chính là Lan Kỳ Nhi sắc mặt tái nhợt, hai tay đang quấn lại với nhau. Trên nét mặt hoảng loạn của nàng đều là sự hối hận cùng bất đắc dĩ. Vốn cho là, chỉ cần mình không nhắc tới tất cả những chuyện mình thấy với bất kỳ ai thì sẽ không có người nào quan tâm tới Lâm Nhất, sẽ không bởi vì chuyện cũ đó của sư môn mà đi gây sự với hắn. Nàng vẫn luôn tin tưởng hắn vô tội, nhưng nàng cũng hiểu rõ, nếu lúc này bị Huyền Thiên môn biết được, hắn, sẽ khó có thể giải thích được.
Nhưng có ai mà ngờ tới, lúc ở địa huyệt, Tiển Phong kia giành trước thoát đi, trong lúc vội vàng cũng đã quay đầu thoáng nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy hai người cùng sử dụng Huyền Thiên thuẫn. Tâm cơ của sư huynh đồng môn này lại thâm trầm như thế, vẫn luôn ẩn nhẫn không phát tác, cho tới khi may mắn chạy ra khỏi lòng đất, sau khi gặp được sư phụ Dư Hành Tử, lúc này liền nói nghi vấn Lâm Nhất ra.
Mà mới vừa rồi tới Huyền Thiên điện, Dư Hành Tử lập tức chất vấn Lan Kỳ Nhi chuyện này, nàng lấy cớ lúc đó bị thương nặng nên không biết nội tình, ai ngờ đối phương lại không tiếp tục dong dài nữa mà trực tiếp tới làm khó dễ Lâm Nhất.
Sự bất an trong lòng lúc này bộc phát hoàn toàn, Lan Kỳ Nhi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cầu nguyện. Lâm Nhất, ngươi nhất định không nên có chuyện gì!
Lúc ánh mắt xẹt qua mặt Lan Kỳ Nhi, nhìn Tiển Phong đang cười âm hiểm, Lâm Nhất đứng thẳng người.
- Nói vậy với môn hạ đệ tử của ta, không biết Dư Hành Tử đạo hữu có ý gì?
Yến Khởi nhíu mày, trong thần sắc hơi có không vui. Cho dù tiểu tử này có trò gì cũng là việc riêng của Chính Dương tông, không cho phép người ngoài tham gia vào. Còn lời nói và việc làm của Dư Hành Tử rõ ràng có ý muốn xen vào.
Thân là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đều là nhân vật hết sức quan trọng trong tông môn, giao du với nhau có rất nhiều chỗ cố kỵ. Đối với chuyện này, Dư Hành Tử đương nhiên là vô cùng am hiểu. Nhưng thái độ ông ta khác thường, sắc mặt không chút thay đổi mà hừ lạnh một tiếng, nói với Yến Khởi:
- Yến đạo hữu quản giáo môn hạ đệ tử, ta vốn không nên chen lời vào. Nhưng một vãn bối của Chính Dương tông lại tu luyện công pháp độc môn của Huyền Thiên môn ta, ta làm sao có thể ngồi yên không để ý tới được?
Lời của Dư Hành Tử vừa hạ xuống, mọi người ở đây đều động dung. Nhưng lại không luận hàm nghĩa khác trong câu nói này, vẻn vẹn là công pháp của Huyền thiên môn lại rò rỉ tới Chính Dương tông đã đủ để Đại Hạ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
- Ồ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng tử của Yến Khởi hơi co lại, đè nén vẻ giận dữ, lạnh giọng nói:
- Xin ăn nói cho cẩn thận! Nếu không có chứng cứ rõ ràng, đừng trách Yến mỗ trở mặt!
Gã càng cảm thấy hoang đường hơn, không thể không làm người ta tức giận! Đáng tiếc e ngại thân phận của đối phương nên gã chưa làm hành động quá lỗ mãng. Đây chính là đống nước bẩn khó gột rửa, chỉ cần là tu sĩ của Chính Dương tông không thể nhượng bộ chuyện này được! Nếu không, tông môn sẽ lâm nguy!
Lúc hai người nói chuyện, Lâm Nhất lẳng lặng đứng ở một bên, mặt trầm như nước.
Cảm nhận được sát khí trên người của Yến Khởi, Dư Hành Tử nhíu mày. Nhìn thoáng qua tiểu tử ở cách mấy trượng thần sắc trấn định, trong con ngươi lóe lên tinh quang, ông ta chậm rãi nói:
- Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Hừ! Ta đương nhiên có chứng cứ rõ ràng! Tiểu tử tên là Lâm Nhất này từng sử dụng Huyền Thiên thuẫn trong “Huyền Thiên tâm pháp”, bị đồ đệ của ta tận mắt nhìn thấy. Ngươi thân là trưởng bối của Chính Dương tông, cũng xin có một câu trả lời hợp lý về chuyện đó cho Huyền Thiên môn ta. Nếu không, hừ! Trở mặt cũng là chuyện tầm thường!
Chuyện đột nhiên xảy ra, xa xa mọi người của Hắc Sơn tông và Định Hải tông cảm thấy kỳ quặc, ở một bên xem náo nhiệt. Công Dã Bình chỉ lo nhìn chằm chằm bạch y tiên tử khuôn mặt u sầu kia, trên mặt đã chất đầy nụ cười. Mấy nữ tu của Hồng Vân cung cũng mang thần sắc nghi hoặc cùng khó hiểu, chỉ có hai tỷ muội Liên Tâm và Hồng Nhi thì ngạc nhiên hơn, không quên yên lặng chú ý tới Lâm Nhất.
Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn thì tràn đầy ngạc nhiên! Lâm Nhất tu luyện công pháp của Huyền Thiên môn? Điều này sao có thể chứ? Chẳng lẽ là Huyền Thiên môn muốn mượn cơ hội lừa dối?
- Lâm Nhất, có phải ngươi tu luyện công pháp của Huyền Thiên môn hay không? Công pháp này tới từ nơi nào? Nói cho ta hết mọi chuyện. Nếu có nửa câu không thật, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Giọng của Yến Khởi không cao nhưng lại mang sát ý lạnh như băng. Lúc gã nhìn về phía Lâm Nhất, mặt không chút thay đổi. Sớm biết tiểu tử này cổ quái, lại không ngờ hắn còn có liên quan tới Huyền Thiên môn. Nếu như là thật, người này phải giết!
Hơi lạnh thấu xương vọt tới, thoáng chốc liền vây khốn toàn thân Lâm Nhất. Đối mặt với sự bức bách của hai vị cao thủ Kim Đan hậu kỳ, thần sắc hắn trầm tĩnh, không thấy chút khủng hoảng cùng thất thố nào. Hắn ngầm thở ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mở miệng nói với Yến Khởi:
- Ta tu tập hai công pháp, một là “Chính Dương tâm pháp” của Chính Dương tông, thứ hai chính là công pháp ta tu tập từ khi còn bé, là do truyền thừa của sư môn. Ta không nghĩ ra ại sao lại đắc tội với Huyền Thiên môn rồi, ta chỉ biết là, ta cứu phải một tên tiểu nhân mà thôi! Yến tiền bối, tại sao ngài lại muốn lấy tính mạng của ta chứ?