Hắn không biết nên giải thích sao với bọn họ về những chuyện đã xảy ra!
Lâm Nhất đi tới bên bờ, hiểu rõ mình cũng không có cách nào che giấu được nữa, không thể làm gì khác hơn là điểm mũi chân, tay áo tung bay giống như con chim to vậy, nhẹ nhàng rơi vào trên thuyền của Xa Hải. Đối mặt với ánh mắt kinh sợ và ao ước của mọi người, hắn rũ mí mắt xuống giả vờ không biết.
- Xa đại ca có khỏe không?
Lâm Nhất nói xong liền đi tới bên cạnh Xa Hải.
Xa Hải ngồi ở trên boong thuyền, thấy Lâm Nhất qua liền cười ha ha nói:
- Chân nhân bất lộ tướng nhé! Tiểu Nhất huynh đệ, vi huynh đúng là bội phục thủ đoạn xuất thần nhập hóa của ngươi đấy!
Nhìn vẻ mặt Xa Hải thản nhiên, biết tính tình hắn hào sảng ngay thẳng nên Lâm Nhất mỉm cười lắc đầu. Thấy mũi tên trên cánh tay hắn còn chưa được lấy xuống nhưng không bị thương tới xương, nên trong lòng Lâm Nhất cũng thấy an tâm hơn!
- Xa đại ca, những công phu Đạo gia của Tiểu Nhất không đáng để nhắc tới, không nói cũng được, Tiểu Nhất ngược lại hâm mộ tình cảm phu thê của hai người đấy!
Viên Phượng Minh liếc nhìn Lâm Nhất đang mỉm cười, trên mặt thoáng ngượng ngùng. Nàng liếc xéo về phía Xa Hải, khẽ nói:
- Lần này nhờ có Tiểu Nhất. Nếu không phải ngươi ra tay cứu giúp, lần này chúng ta chắc chắn không qua được. Cảm ơn!
Lâm Nhất mỉm cười khoát tay, sau đó dùng ngón tay đặt lên trên cánh tay của Xa Hải.
- Tiểu Nhất à, với công phu này, ngươi đi khắp thiên hạ cũng được. Nếu không phải ca ca đã lập gia đình thì cũng muốn theo ngươi học chút công phu thô thiển của Đạo gia đấy, ha ha!
Nguy cơ qua đi, tâm tình của Xa Hải rất tốt.
- Phải vậy không? Thế Xa đại ca sẽ không sợ Viên đại tỷ tức giận à!
Lâm Nhất toét miệng cười, trêu ghẹo. Nói xong, trên tay hắn dùng sức, không đợi Xa Hải kêu lên đã nghe “Phụ” một tiếng, tên nỏ đã bị ép ra, rơi ở trên boong thuyền.
Lâm Nhất điểm nhẹ ngón tay, khóa huyết mạch trên cánh tay của Xa Hải để cầm máu.
Xa Hải trợn tròn hai mắt, ồn ào nói:
- Tiểu Nhất thật lợi hại, chẳng kém gì Thanh Vân đạo trưởng!
Viên Phượng Minh lấy thuốc trị thương ra bôi cho hắn, nghe vậy không khỏi khẽ gắt một tiếng. Xa Hải vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
Ánh mắt Lâm Nhất buồn bã, chậm rãi thở ra một hơi. Hắn coi như không nghe thấy Viên Phượng Minh trách móc Xa Hải, khẽ nói:
- Cánh tay của Xa đại ca đã không sao nữa rồi, điều dưỡng một thời gian, có thể lại có thể long tinh hổ mãnh. Được rồi, ta qua thuyền bên kia xem thử đã.
Hắn nói xong khẽ cười với hai người rồi xoay người rời đi.
Viên Phượng Minh nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, âm thầm khẽ gật đầu.
Hai thuyền nằm nghiêng trên mặt nước, cách nhau chỉ một trượng. Lâm Nhất nhấc chân bước tới đã lên trên chiếc thuyền của Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử đang phủi mông, ra sức kéo người rơi xuống nước lên thuyền. Trên hai chiếc thuyền đã mất tích bốn người, bao gồm một người chèo thuyền. Số còn lại đều ướt sũng, còn có hai người trên thân có vết máu, hẳn là bị thủy tặc chém.
Nhị Cẩu Tử thấy Lâm Nhất qua liền toét miệng cười.
Vừa rồi Nhị Cẩu Tử bị Lâm Nhất dọa cho không nhẹ. Hơn hai mươi tên thủy tặc bị một mình hắn giết chết hơn nửa. Từ khi Lâm Nhất ra tay đến khi thủy tặc bị tiêu diệt không hề liều mạng chém giết, tất cả lại kết thúc trong nháy mắt. Bây giờ nhìn người thiếu niên không hiểu chuyện giang hồ trước mắt, hắn không nhịn được mà lộ vẻ kính trọng ngưỡng mộ, trong mắt sáng ngời.
- Tiểu... Tiểu Nhất huynh đệ, ngươi tới rồi, vậy...
Nhị Cẩu Tử do dự, nhất thời không biết phải làm thế nào.
- Huynh trưởng không sao chứ?
Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào Nhị Cẩu Tử, khẽ hỏi.
- Ha ha, ta không sao, không ngờ, đúng là ta nhìn nhầm rồi. Huynh đệ có võ công thâm sâu khó lường, vi huynh bội phục!
Nhị Cẩu Tử thấy Lâm Nhất vẫn bình tĩnh hiền hoà, càng cảm thấy đối phương cao thâm khó dò.
Lâm Nhất kéo Nhị Cẩu Tử cùng ngồi ở trên boong thuyền. Nhìn đám người bận rộn, hắn khẽ nói:
- Tiêu cục các ngươi chịu thiệt là do bị người lập kế đánh lén. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ở trên sống lấy sở đoản của mình nghênh đón sở trường của kẻ địch, vì vậy mới chật vật không chịu nổi. Ta nghĩ nếu là trên đường bộ, những kẻ hại dân hại nước này cũng không phải là kẻ địch của huynh.
Nhị Cẩu Tử cũng biết Lâm Nhất đang an ủi mình. Bản thân mình thế nào, hắn vẫn còn tự hiểu được.
Nhưng nghe nói như vậy vẫn khiến người ta thấy hưởng thụ, Nhị Cẩu Tử cũng dần dần khôi phục lại thái độ bình thường, nói cười cùng Lâm Nhất.