Vô Tiên

Chương 819: Long bích (2)




Vách đá hẳn là cao hơn trăm trượng, chúng dị thú thôn vân thổ vụ, bắt đầu trở nên ồn ào tranh nhau đi về phía trước, có một vài con kim giáp thú bị ép ra ngoài, mỗi con đều nhờ vào áo giáp cứng rắn không chịu bỏ qua mà tiếp tục chen lấn. Đám Kim Ngô thấy thế không ngừng mà vẫn tiếp tục, đám địa long trăm chân, linh tích, các loại giáp thú sớm đã không thấy bóng dáng nữa.

Đột nhiên, bầy thú kích động, chỉ thấy một con Kim Ngô ba cánh bỗng nhiên nhảy ra, nhưng bởi vì có cấm chế nên bị ngã xuống, lại tiếp tục đạp hàn vụ bay lên, rất có thế nhất phi trùng thiên(một phát bay lên trời). Chỉ chốc lát sau liền tới nơi cao vài chục trượng, lúc hạ xuống đã lấy hàn vụ để dựa thế, con Kim Ngô này liền liều mạng vỗ ba cái cánh trên lưng, cố gắng bay lên trên. Cứ như vậy lại lên thêm được mười mấy trượng, dư thế đã hết, mặc cho nó làm thế nào, giãy dụa cơ thể thế nào cũng không lên tiếp được thước nào nữa.

Trong tiếng ong ong, con Kim Ngô kia phí công phe phẩy cánh, trong nháy mắt như chim đang bay bị rơi xuống đất, nhanh chóng ngã xuống.

Một tiếng ầm vang lên, trong sương mù xao động, Kim Ngô nặng nề nện xuống đất, cái bụng bị vỡ ra, mắt thấy không sống nổi nữa.

Một con Kim Ngô ba cánh hung tàn như thế, có thể so với tu sĩ Kim Đan, vậy mà lại bị rơi thê thảm như vậy! Sau khi nhìn thấy thế, Lâm Nhất lắc đầu, cảm thấy có chút khó tin. Lan Kỳ Nhi trong ngực than thở:

- Đây cũng là uy phong của cấm chế! Thế đi một phần, thế rơi vô cùng; thế đi vô cùng, phải chịu gánh nặng gấp trăm lần trên người, tình hình rơi xuống có thể tưởng tượng được. Trừ phi thật sự có thể nhất phi trùng thiên, nếu không chính là kết cục như vậy.

Lúc hai người nghỉ chân quan sát, chuyện kế tiếp nhìn thấy làm người ta phải trố mắt! Mười mấy con Kim Ngô như muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, xông lên, khống chế đồng tộc còn chưa tắt thở. Sau vài hơi thở dốc, một con Kim Ngô dài ba trượng cứ vậy không thấy tung tích nữa... đám dị thú sau khi được ăn no một bữa thì lui về bên ngoài trăm trượng, lần nữa kiễng chân chờ đợi.

Lại có tiếng ong ong vang lên, bầy thú lại có vẻ điên cuồng hơn, một con Kim Ngô bốn cánh vượt qua đám dị thú mà lên, thân thể kéo dài bốn, năm trượng vọt lên, thoáng một cái liền ở trên hàn vụ, nhân cơ hội nhanh chóng phẩy cánh, bay lên như diều gặp gió, thế đi cực kỳ gấp gáp.

Ba mươi trượng, năm mươi trượng, thế đi của Kim Ngô vẫn chưa ngừng, vẫn tiếp tục bay lên. Đừng nói tới đàn thú phía dưới phấn chấn, cho dù Lâm Nhất và Lan Kỳ Nhi cũng muốn xem tình hình cuối cùng sẽ như thế nào. Đám dị thú này quên mình muốn vượt qua long bích này, rốt cục là vì cái gì.

Sáu mươi trượng, bảy mươi trượng, thân hình của Kim Ngô bốn cánh hơi ngưng lại nhưng vẫn ương ngạnh bay lên. Mắt thấy nó sắp bay lên tới tám mươi trượng, vân vụ trên vách đá dựng đứng bắt đầu cuốn lên, phong vân dũng động, một tia sét bỗng nhiên nổ tung, ánh sáng chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng thung lũng đen nhánh, sau đó sét đánh một tiếng, thiên địa lay động.

Hơi biến sắc mặt, Lâm Nhất hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt thoáng hiện xích mang. Chỉ thấy tia chớp kia bổ trúng cái đuôi dài của Kim Ngô, vẫn không chịu buông tha, thân thể giãy dụa kịch liệt, vỗ cánh liều mạng bay lên. Ngoài hai mươi trượng chính là đỉnh của vách đá rồi.

Chín mươi trượng! Kim Ngô bay cao tới chỗ chín mươi trượng, còn chưa tới mười trượng nữa là có thể qua được vách đá rồi! Mắt nhìn con dị thú ngoan cường bất khuất này sắp thành công lên được đỉnh, lại có mấy tia sét ầm ầm bổ xuống nổ vang, điện quang nhanh như chạy bỗng nhiên bổ xuống.

Muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh, Kim Ngô tuyệt vọng lăn lộn trên không trung, tiếp theo chính là một tiếng ầm vang thật lớn, nửa người bị đánh nát nhưng vẫn chưa chịu khuất phục, bất đắc dĩ là tia chớp vẫn chưa buông tha, vẫn truy đuổi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong tiếng sấm chớp rền vang, Kim Ngô tức giận nhe răng gầm gừ, phun ra từng trận hàn vụ, nhưng vẫn khó địch nổi uy thế của thiên địa. Rơi vào đường cùng, dục niệm chiếm giữ đầu óc, nó không thể không quay đầu chạy thoát thân.

Kim Ngô muốn vượt qua Long bích là một thứ mạo phạm khó có thể tha thứ được, thế tất yếu sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt nghiêm khắc. Kết quả là, tia chớp kia điên cuồng đánh xuống từng tia sét, chấn động đến mức thung lũng không ngừng rung chuyển. Đàn thú phía dưới trở nên kinh hãi, nhao nhao lui về phía sau trốn tránh.

Đối mặt với sự truy đuổi của tia chớp, Kim Ngô bốn cánh hung ngoan dị thường, không chịu khoanh tay chịu chết. Tư thế rơi xuống nhanh như chớp, nó liều mạng kéo thân thể tàn phế bỏ chạy về phía xa, cố gắng thoát được một cái mạng.

Kim Ngô quanh quẩn trên không trung, tia sét truy đuổi phía sau, một lúc sau liền xông về mặt đất. Từng tia sét bổ xuống, trên mặt đất, bầy thú vốn dĩ đã hốt hoảng dường như bị nổ tung, chạy trốn bạt mạng. Tia sấm sét đùng đoàng không ngừng đánh xuống, từng con Kim Ngô bị đánh thành mảnh vụn.

Tại sao lại là tình hình như vậy? Lan Kỳ Nhi kinh ngạc quan sát, còn chân mày của Lâm Nhất cũng chíu chặt. Kim Ngô trốn tới trước mặt càng ngày càng nhiều, đảo mắt sắp đạp hai người thành thịt nát.

Thời khắc sinh tử không nghĩ ngợi nhiều được, chỉ có thể nghĩ cách tạm lánh đi trong chốc lát. Lâm Nhất sắp sửa xoay người thì sắc mặt đại biến. Con Kim Ngô kia một thoáng đã tới đỉnh đầu, còn một tia sét lớn rắc một tiếng, đánh xuống nơi này.

Tiếp tục trốn đi nữa đã không còn kịp rồi, Lâm Nhất vô ý thức muốn ném Lan Kỳ Nhi ra, còn người trong ngực lại sống chết ôm hắn không muốn buông. Cùng lúc đó, Kim Ngô bốn cánh bị đánh thành mảnh nhỏ, tia sét vẫn còn tiếp tục đánh xuống, thế đi tất sẽ hóa tất cả phía dưới thành bột mịn.

Thời gian không cho phép chậm chạp nữa, một cánh tay của Lâm Nhất ôm Lan Kỳ Nhi, bỗng nhiên khởi động Huyền Thiên thuẫn, một tay ra sức vồ một cái, xích diễm kim long bỗng nhiên bay lên. Đối mặt với sấm sét thế tới không thể đỡ, dị thú còn bất khuất huống gì là Lâm Nhất ta! Hai lông mày hắn dựng thẳng, ánh mắt sắc bén ngửa đầu thét dài.

Trong giây phút sinh tử, Kim Ngô và sấm sét đều bị ném lên chín tầng mây, trong mắt của Lan Kỳ Nhi chỉ còn nam nhân mình đang dựa vào này. Lúc này hắn giống như một ngọn núi, có cánh tay vĩ ngạn cùng bờ ngực rộng; giống như một cơn kình phong phía chân trời, cương liệt lại hùng mạnh, nhưng lại không mất đi khí khái ngạo tiếu trời cao, dũng cảm quên mình. Tuy hắn có tu vi thấp nhưng khí thế bất khuất lúc này của hắn... rất giống với người trong mộng!

Một tiếng ầm vang dội, Huyền Thiên thuẫn tứ phân ngũ liệt! Tiếp đó chính là một tiếng vang nữa vang lên, xích diễm kim long bị phá thành mảnh nhỏ, một vệt kim quang bay về từ không trung, chụp thẳng vào Lâm Nhất.

Còn Lâm Nhất vẫn đang ngửa đầu lên nhìn trời, chỉ có khóe môi nhẹ nhếch lên, trong con ngươi là sự bất khuất cùng ngạo nghễ.

Dưới sấm sét vạn vật đều thành bột mịn, càng không nói tới hai người mình là tu sĩ người mang huyết nhục. Hai người ôm chặt nhau, chờ thời khắc cuối cùng tới.

Nhưng vào lúc này, kỳ biến xuất hiện, trong túi càn khôn của Lâm Nhất chợt có một vật bay ra, quang hoa sáng lòa, thoáng chốc đã chiếu sáng thung lũng như ban ngày. Tia sét gần trong gang tấc, thế tới không thể tránh...