Vô Tiên

Chương 818: Long bích (1)




Hàn vụ khóa cốc, sườn núi cao trăm trượng, đây là một tuyệt lộ!

Hàn vụ kia đều là độc của Kim Ngô, làm người ta sợ hãi. Thung lũng là cấm địa, cho dù nhấc chân bước đi đều cực kỳ không dễ dàng, sườn núi thẳng đứng cao trăm trượng chính là một cái rãnh trời không thể vượt qua được!

Lan Kỳ Nhi nói không sai, đây thực sự là tuyệt lộ! Chỉ là Lâm Nhất vẫn chưa lùi bước mà là ngẩng đầu lên, ngưng thần quan sát.

Vách đá trăm trượng trơn truột thẳng tắp, thi thoảng có gió thổi mây qua, cũng không phải một nơi yên lặng. Còn phần cuối của vách đá có ánh sáng chớp động, giống như có tia nắng ban mai chớm nở, rồi lại ngậm chặt không nhả, làm thung lũng này luôn luôn được bao phủ trong một mảng tối. Còn ánh sáng dường như tia chỉ dẫn rực rỡ, khống chế đông đảo đám dị thú tụ tập ở đây, mỗi con đều ngửa đầu đợi đó, liên tục kích động.

Thấy thế càng thêm nghi hoặc khó hiểu, Lâm Nhất sử dụng thần thức lần nữa nhìn lại. Một lúc sau, trên vách đá quỷ dị dựng đứng dần mất đi thế phong vân, lại bày ra một chữ “Long” đỉnh thiên lập địa.

Đám dị thú này chẳng lẽ chính là vì “Long” bích này mà tới? Suy nghĩ trong đầu một chút, Lâm Nhất không biết là do linh lực đứt đoạn, hay là vì những nguyên do khác, Xích Diễm Kim Long có chút không nghe lời. Lúc hắn sắp sửa bắn thủ quyết ra thì thần sắc hơi động, bỗng dừng tay. Chữ “Long” dài trăm trượng trên không trung chậm rãi tản đi hình dạng, đang lưu luyến không rời vách đá.

Nhìn thấy Lâm Nhất đột nhiên thu hồi Kim Long thủ, Lan Kỳ Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cần phải biết hành tẩu giữa đám dị thú ở đây hoàn toàn bằng vào uy lực của kim long. Tuy kim long có phô trương thanh thế nhưng cũng là một biện pháp bảo toàn tính mạng trước mắt. Vì thế, nàng lên tiếng nói:

- Chẳng lẽ Kim Long thủ sinh ra dị tượng ư?

Lâm Nhất gật đầu, ngẫm nghĩ không nói. Mới vừa rồi Kim Long thủ có thế muốn rời hắn mà đi, vì thế nên hắn mới không thể không làm kim long văn trên cánh tay ngừng biến hóa. Nếu như không có Kim Long thủ uy hiếp, đám Kim Ngô cách đó không xa lại ập tới thì sẽ phiền phức lớn. Chỉ có điều, hắn cũng không lo tới chuyện này.

Ngắm nhìn bốn phía, Kim Ngô quả nhiên là chậm rãi chen tới. Lâm Nhất giơ cánh tay lên, chần chờ một chút, đi về phía trước một bước.

Đối với hành động của Lâm Nhất có chút khó hiểu, Lan Kỳ Nhi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, không lên tiếng.

Mới vừa rồi một tia khí cơ quen thuộc tác động, bộc phát mãnh liệt. Trong lòng dường như đột nhiên sinh ra một dục niệm không rõ sai khiến mình đi về phía trước, đi tới gần long bích.

Suy nghĩ này từ đâu mà sinh ra, Lâm Nhất cũng không biết, tựa như lúc nguy cấp sử dụng Kim Long thủ vậy, như bị ma xui quỷ khiến lại thêm thần giao cách cảm. Lúc này, tới gần Long bích thì sẽ thế nào, hắn cũng không thể nào biết được, đã có một ngón tay dẫn động, điều khiển hắn tiếp tục tiến lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Càng đi về phía trước, đám Kim Ngô càng có vẻ điên cuồng mà chuyên chú, không để tâm tới hai tu sĩ tới gần.

Sương mù dày đặc tầng tầng chồng chất cao vài chục trượng lại chậm rãi tràn ngập xung quanh, làm vách đá cao năm trăm trượng bốc đầy mây mù kỳ dị, làm người ta mở rộng tầm mắt. Nơi này giống hệt thánh địa của đám dị thú, còn ở đỉnh vách đá có đồ đằng của chúng nó canh gác.

Nhìn Ngô độc kết thành sương lạnh, Lâm Nhất dừng bước, lấy một cái bình thuốc ra đưa cho Lan Kỳ Nhi, nói:

- Đây là giải độc đan, sau khi dùng sẽ không sợ Ngô độc.

Cầm bình ngọc chỉ có một viên đan dược, Lan Kỳ Nhi không nói. Lâm Nhất nói:

- Giải độc đan này là do tổ sư của ta để lại, khá có hiệu quả. Vì giết Mạc Chi Dư, ta từng dùng một viên, bây giờ sẽ không sợ Ngô độc nữa...

- Tôn tổ sư là cao nhân phương nào... Ừm! Đi vào cẩn thận chút...

Lời của Lan Kỳ Nhi nói được một nửa liền chuyển lời đồng ý, trong con ngươi hiện lên một tia lo sợ không yên. Chẳng biết tại sao, lúc nhớ tới lai lịch của người bên cạnh, nàng lại có một loại tâm thần bất định không rõ. Tưởng như chỉ cần buông hai cánh tay ra, tất cả đây sẽ như một giấc mộng, biến mất.

Nhìn thấy Lan Kỳ Nhi uống đan dược, Lâm Nhất khởi động Huyền Thiên thuẫn ở trước người một trượng, lần nữa sử dụng Kim Long thủ che ở kỳ biểu. Trên quang thuẫn màu trắng, kim long văn lưu chuyển không ngừng, nhìn khá là kỳ dị. Chỉ là Kim Long rất bất mãn, một vài lúc gần như muốn thoát đi.

Nhìn Huyền Thiên thuẫn không thể quen thuộc hơn này, hai ngón tay Lan Kỳ Nhi bấu chặt, chợt xuất thần.

Dần dần tới sát biên giới sương lạnh, dị thú dày đặc làm thành một vòng, đã không còn mảnh đất nào để đặt chân nữa, hai người chỉ đành nghỉ chân quan sát. Cũng may là trên Huyền Thiên thuẫn có kim long xoay quanh, làm đám dị thú không dám tới đây gây trở ngại gì.

Trên vách đá dựng đứng cao trăm trượng có một chữ “Long”to lớn rõ ràng hiện ra, bút họa cứng cáp mạnh mẽ, mang theo tư thế như sắp bay lên, lại có khí tượng như bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, như một kỳ quan. Còn ở đỉnh long bích quang hoa chói mắt, trong tường vân dày có bóng dáng đằng long trong mây.