Vô Tiên

Chương 811: Lạc đường (2)




- Lại dùng xưng hô tiền bối, bảo Lan Kỳ Nhi tự xử thế nào?

- Lan cô nương...

Lâm Nhất mới mở miệng, Lan Kỳ Nhi lại khẽ gắt, lúm đồng tiền hiện nơi khóe môi, trên mặt mũi tái nhợt hiện lên lúm đồng tiền động lòng người, lên tiếng nói:

- Thực sự là khó nghe muốn chết...

Hai người này đối thoại, một người mạo mỹ như tiên, một người tuổi trẻ thanh xuân, dáng vẻ khăng khít như thế làm động tâm tư của Tiển Phong. Khóe mắt gã co rút, gương mặt đố kỵ cùng ganh ghét, nghiến răng lạnh lùng nói một câu:

- Gọi Kỳ Nhi êm tai hơn đấy...

Có lời nói của Tiển Phong tác động, Lan Kỳ Nhi giơ ngón tay ngọc lên, hơi có vẻ vô lực vén một sợi tóc rối bời trên thái dương, vẻ mặt cam chịu lại động lòng người. Nàng nhẹ giọng nói:

- Phụ mẫu sinh ra ta, sư phụ nuôi dưỡng ta, người cứu tính mạng của ta... gọi ta một tiếng Kỳ nhi có gì mà không được...

Trên mặt của Tiển Phong nhất thời phủ lên một tầng thần sắc tức giận, cố nén không phát tác, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất, lóe lên ý lạnh.

...

Đoàn người men theo địa huyệt tiếp tục chạy về phía trước, Lâm Nhất mang theo trường kiếm đi ở cuối cùng. Còn Tiển Phong vẻ mặt âm tình bất định lại đi tuốt ở đằng trước.

Trong lòng đất đen nhánh phập phồng bất bình, cũng không biết sẽ đi tới nơi nào. Huyệt đạo cao mấy thước cũng không khó để di chuyển. Chỉ là, thương thế của Lan Kỳ Nhi chưa lành lại thêm vết thương mới, có Thu Thái Doanh ở một bên đỡ, đường đi cũng không bị rơi lại phía sau.

Đi hơn một canh giờ, đường dưới chân bằng phẳng hơn nhiều, huyệt đạo dần rộng hơn. Lại đi về phía trước không bao xa, một cái sơn động nữa xuất hiện ở trước mắt.

Sơn động này khoảng hai ba mươi trượng, cũng khá bình thường. Khiến người ta ngạc nhiên là, trên vách của bốn phía sơn động kia xuất hiện hơn mười cái cửa động, mỗi cái đều tối tăm không thấy sâu cạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một nhóm sáu người tới tới trước sơn động thì dừng lại, nhìn chung quanh, trong chốc lát không biết nên đi về chỗ nào.

- Ta và sư muội đều là người có thương thế trên người, tạm thời nghỉ tạm trong khoảnh khắc!

Trong miệng nhắc tới sư muội, Tiển Phong đã tìm một chỗ thoải mái nhẹ nhàng ngồi xuống.

Người này luôn ỷ vào thương thế trong người, động chút là muốn điều tức thổ nạp, so với một cô gái còn ủy mị hơn, thực sự là uổng khi là cao nhân Trúc Cơ hậu kỳ! Ngọc Lạc Y âm thầm lắc đầu, lên tiếng ra hiệu với Lâm Nhất, liền nói với Lan Kỳ Nhi:

- Lan tỷ tỷ nghỉ tạm chút đi, ta và Lâm sư đệ đi xung quanh kiểm tra một chút!

- ... động khẩu này chỉ sợ các người không đủ người để kiểm tra, Thái Doanh đi theo cùng đi!

Lan Kỳ Nhi ra hiệu mình không sao cả, liền ra lệnh cho Thu Thái Doanh đi cùng ba người của Chính Dương tông, mỗi người đều đi kiểm tra cửa động.

Bốn người phân công nhau hành sự, vào sơn động không thích hợp tách nhau quá xa, tình hình có chút không đúng phải lập tức quay lại. Lúc Lâm Nhất rời đi, nhìn thấy Tiển Phong lại móc ra một lá cờ nhỏ, thuận tay bày một cái trận pháp, bao cùng với Lan Kỳ Nhi ở bên trong. Sau khi lạnh lùng trừng mắt nhìn mình một cái liền giấu thân hình trong một đám mây sương mù, hắn bất đắc dĩ nhẹ bĩu môi.

Trận pháp là vật chuẩn bị để khi tu hành. Một người tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu không có trận pháp trên người mới là lạ! Nhưng lúc này gã mới lấy ra kỳ trận tuyệt đối không phải có ý khoe khoang, nói rõ có tâm tư tác quái.

Tay Lâm Nhất cầm trường kiếm đi thẳng tới một cái sơn động. Nhiều cửa động như vậy muốn tìm được lối ra chân chính tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Vì vậy, hắn không dám thờ ơ, thần thức tỏa phía trước, chạy như bay.

Đi về phía trước không tới thời gian một nén nhang, có một cái cửa động thông suốt rộng rãi, lại xấp xỉ sơn động lúc trước xuất hiện trước mặt. Lân Nhất dừng bước chân lại, ngạc nhiên nhìn quanh, không khỏi nhíu mày. Đây cũng là hơn mười cái sơn động bày bốn phía, tiếp tục tìm không biết đâu là phần cuối.

Còn nữa, những huyệt đạo rậm rạp dưới đất này rốt cuộc có ích lợi gì? Trong đầu Lâm Nhất bất an. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, bên trong động chợt có tiếng ong ong, tiếp đó chính là tiếng vỡ tan liên tiếp vang lên, hoặc như có vật cứng lướt qua vách đá. Hắn biến sắc, dưới chân lùi về phía sau một bước, lại thấy chỗ động khẩu đột nhiên có từng con từng con yêu vật xuất hiện.

Rõ ràng là Thượng Cổ dị thú – Kim Ngô.