Vô Tiên

Chương 802: Không nhân nhượng lẫn nhau (1)




Đi về phía trước chừng một nén nhang, thế đi vào huyệt đạo đen như mực chậm lại, huyệ đạo trở nên ngoằn nghèo hơn. Đi tiếp về phía trước được trăm trượng, Lâm Nhất dừng bước. Trên vách động chợt có một, hai viên huỳnh thạch đang phát ra ánh sáng yếu ớt, sử dụng thị lực không dùng thần thức cũng có thể thấy rõ tình hình trong động.

Nơi này sâu mười mấy trượng dưới lòng đất, huyệt đạo tới đây thì trở nên bằng phẳng hơn nhiều. Chỉ là, phía trước mấy trượng có xuất hiện một cái cửa động khác.

Như đã đi tới ngã ba đường, Lâm Nhất cẩn thận đánh giá chung quanh. Sau một lúc, hắn ngồi xổm xuống, nhìn vết tích trên mặt đất, nhẹ nhíu mày.

Đứng trước hai cái cửa động ngẫm nghĩ trong chốc lát, Lâm Nhất quay người lại đi vào cửa động hơi to hơn một chút. Đi về phía trước mười mấy trượng, có thi thể của một người mặc hắc y cản lối đi.

Người này nằm ngang trong một vũng máu đen nhánh, trên người có vết thương do kiếm gây ra rõ ràng. Bề ngoài hắc y nhân gần giống Mạc Chi Dư, chỉ là thiếu đi trang sức tơ vàng. Ngoài ra, không thấy bóng dáng phi kiếm cùng túi càn khôn đâu nữa.

Lướt qua thi thể trên đất, lúc rời đi, bước chân của Lâm Nhất dừng lại, thuận tay bắn một cái hỏa cầu ra phía sau.

Lại đi về phía trước khoảng ba đến năm chục trượng, khí huyết tinh nồng đậm đập vào mặt. Hai bộ thi thể một trước một sau nằm trên mặt đất, người trước chết vì phi kiếm, người sau chỉ còn lại một cái đầu người, thân thể và nội tạng vung vãi khắp nơi trên đất, tứ chi chia lìa, khắp nơi trong huyệt động đều có thể thấy được vết máu loang lổ cùng vụn thịt.

Cảnh tượng thê thảm làm Lâm Nhất hơi biến sắc mặt. Tâm niệm hơi động, trường kiếm màu bạc trong tay hắn lóe lên hàn quang, sinh ra một tiếng kêu trầm thấp.

Trước sau cũng không có dị thường gì phát sinh, hai hàng lông mày Lâm Nhất dựng thẳng lên, ngưng mắt quan sát hai bộ thi thể trên đất.

Người bị phi kiếm chém giết còn may, còn thảm trạng của một người khác thì vô cùng thê thảm. Lâm Nhất trong một chốc nhìn chằm chằm cái đầu người kia, trong thần sắc không che giấu được sự kinh ngạc. Sắc mặt người nọ biến thành màu đen, còn hoảng sợ trợn tròn mắt, sự kinh sợ cùng đau đớn trước khi chết thể hiện hết ra ngoài.

Liên tiếp phát hiện ba bộ thi thể, đều là tu sĩ Luyện Khí của Hắc Sơn tông. Nơi đây đã từng phát sinh cái gì, Lâm Nhất không thể nào biết được. Có thể không khó để nhìn ra mấy người này đã chết được nhiều ngày, nhất là sắc đen trên mặt người cuối cùng, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Mà trong địa huyệt này lại có khí tức hung ác ngầm xao động chưa tán khiến người ta không thể không trở nên bất an.

Vội vã bắn ra hỏa cầu, coi như làm phúc cho một người qua đường đã chết, Lâm Nhất thi triển Huyền Thiên thuẫn quanh thân, bước nhanh hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đi theo con đường phía trước, Lâm Nhất lại phát hiện thêm hai bộ thi thể tan tành nữa. Không tiếp tục dừng lại quá lâu, tiếp tục đi về phía trước, thần sắc của hắn dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Quẹo đi, huyệt đạo lại lớn một chút. Đi về phía trước thêm ba mươi trượng nữa, trước mặt là thi thể cả người mặc áo bào tím nằm lê lết. Lâm Nhất nhanh chóng vọt tới, một tay lật người đó lại, kinh ngạc không thôi!

Người trên mặt đất chính là Ngô Thất, sắc mặt đã biến thành màu đen, hai mắt nhắm nghiền, trên cằm trên mặt đầy vết máu, ngực còn có một lỗ máu, nhìn không khác gì một người đã chết. Nhưng Lâm Nhất lại nhận thấy khí tức của gã vẫn còn, chỉ là rất là yếu ớt.

Không nghĩ ngợi nhiều được, Lâm Nhất bắt mạch môn của Ngô Thất, độ vào một tia linh lực. Một lúc sau, hắn lắc đầu.

Ngô Thất thân trúng kịch độc, bị thương nặng nhiều chỗ, trong khí hải đã mất hết linh lực, lúc này không còn nhiều sức sống nưuax. Chỉ là, tại sao gã lại đến đây, lại rơi vào tình hình như vậy?

Lâm Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về huyệt đạo phía trước. Tuy nói vách đá của địa huyệt chặn thần thức, hắn vẫn phát hiện ra sự dị thường.

Lấy ra hai viên đan dược nhét vào trong miệng của Ngô Thất, xách gã bên tay trái, tay phải còn cầm trường kiếm, Lâm Nhất chạy về phía trước. Không được bao xa lại tới khúc quẹo, một huyệt động to lớn trong lòng đất xuất hiện ở phía trước. Hắn không nhịn được lui về phía sau một bước...

Huyệt động trong lòng đất này cao khoảng gần trăm trượng, trên vách động cao chừng ba mươi trượng có huỳnh thạch rọi sáng, tình hình vừa nhìn đã hiểu. Chỉ là, nhìn cảnh tượng trước mắt làm người ta chùn bước.

Huyệt động rộng lớn như vậy chỉ là một đống hỗn độn. Vết máu, chân tay gãy, tàn kiếm ở khắp nơi, dị thường thảm liệt.

Lâm Nhất kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, trong huyệt động sâu ba chục trượng có ba con yêu vật toàn thân vàng óng, cao hơn mấy trượng, rất bắt mắt. Đây chính là thượng cổ dị thú làm người ta nhắc tới thôi đã biến sắc, Kim Ngô.

Nhịn xuống suy nghĩ muốn xoay người thoát đi trong đầu, Lâm Nhất chăm chú nhìn.

Một con Kim Ngô một cánh thân gãy làm hai đoạn, hẳn là bị phi kiếm giết chết. Một con Kim Ngô hai cánh khác đang dây dưa với một hắc y nhân, nằm trên mặt đất.