Vô Tiên

Chương 791: Giặc cùng đường chớ đuổi (2)




Xem ra, hai người này quyết tâm tốn thời gian ở đây rồi. Lâm Nhất bĩu môi, sắc mặt phát rầu. Lúc này hắn tuy là dáng vẻ trấn định như thường nhưng linh lực trong cơ thể còn lại không được mấy. Nếu cứ vậy duy trì liên tục để duy trì trận pháp như muốn mất đầu vậy. Chỉ mới qua thời gian một ngày đã không thể ứng phó tiếp được, nếu cứ tiếp tục như thế, Tứ Tượng kỳ trận có thể chịu qua ngày mai được hay không, thật đúng là khó nói trước!

Đây cũng là một nguyên nhân mà Lâm Nhất không thể không thả cho Tiển Phong rời đi, để lại một nhân thủ mất trí như vậy ở bên người, đơn giản là tự mình chuốc lấy cực khổ. Chỉ có điều, nguyên do chính cũng không hẳn là nó. Lan Kỳ Nhi không muốn hắn vì Tiển Phong mà trở thành tội nhân của toàn bộ Huyền Thiên môn, Lâm Nhất hắn cũng không muốn khiến Lan Kỳ Nhi vì thế mà khó xử. Có thể nói rằng tâm tư giống nhau, đều không muốn nói thêm mà thôi.

Thân bất do kỷ? Còn không phải là bởi vì nguyên nhân tu vi của mình thấp kém sao. Đừng nói mình chỉ là một đệ tử Luyện Khí, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ như Lan Kỳ Nhi thì có thể thế nào?

Thời điểm phải ngước mắt nhìn người khác, cùng với việc oán giận bản thân hèn mọn, không bằng nghĩ cách để cho mình trở nên mạnh mẽ.

Chỉ có gần nửa canh giờ trôi qua, ngoài động, Mạc Chi Dư lại đang rục rịch. Thấy thế, Lâm Nhất còn chưa khôi phục thể lực không khỏi âm thầm kêu khổ. Toàn bộ nhờ vào thần uy của Tứ Tượng kỳ trận mới có thể kéo dài đến nay. Nếu không còn linh lực duy trì, Tứ Tượng kỳ trận căn bản không chịu nổi tấn công mãnh liệt như thế! Nếu tiếp tục hành hạ như vậy, mình căn bản không có cơ hội thở dốc. So về tu vi, cho dù mười Lâm Nhất hắn ở đây cũng không bằng một mình lão nhân kia. Đây không phải là bắt nạt người ta sao?

Bên người không có người khác dính líu tới, sự cố kỵ của Lâm Nhất cũng giảm bớt rất nhiều. Hắn không kịp khôi phục thể lực, lập tức nhảy dựng lên. Thầm nghĩ, Lan Kỳ Nhi rời đi đã lâu, cũng không thấy có động tĩnh gì. Nếu như gặp phải Kim Ngô, ba người nàng đã sớm quay lại rồi. Chẳng lẽ, địa huyệt này thật có lối ra hay sao...

Tuổi của Mạc Chi Dư không nhỏ, ngày bình thường ở trong tông môn cậy già lên mặt, có chút ương ngạnh, thêm nữa trời sinh tính tình cố chấp, tu sĩ Trúc Cơ tầm thường cũng không dám đắc tội với ông ta.

Tu sĩ Kim Đan kia nhận được truyền âm phù của đồng môn, nói là nơi khác phát hiện ra tung tích của tu sĩ. Vì vậy, mấy người gã liền tới đó tiếp ứng. Một là không thích nghe người ta ra lệnh, một là nhận định người trong địa huyệt khó có thể chạy trốn, kết quả là, Mạc Chi Dư xung phong ở lại, còn thề son sắt muốn bắt giữ địch thủ.

Đảo mắt đã một ngày trôi qua, trận pháp ở cửa ra địa huyệt vẫn kiên cố như vậy. Mạc Chi Dư cũng không nóng nảy mà tin tưởng vững chắc nhất định có thể phá được động. Thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi cũng không phải tự nhiên mà có được. Khi đang không ngừng công kích, trận pháp phòng hộ có dấu hiệu yếu đi vẫn không thể qua được sự nhạy bén của ông ta.

Nghỉ tạm chưa tới nửa canh giờ, nhìn cửa động, Mạc Chi Dư bỗng nhiên mở mắt, người bên cạnh đã lên tiếng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Mạc sư huynh! Trận pháp này sao lại không còn nữa rồi?

- Nói nhảm gì nữa! Người đã trốn, còn để trận pháp lại làm gì!

Mạc Chi Dư rung tay áo lên rồi bỗng đứng dậy, mặt không thay đổi, phân phó:

- Người duy trì trận pháp chẳng qua là một tiểu bối Luyện Khí mà thôi, chắc là khó mà chống đỡ tiếp được, lúc này mới chạy trốn vào sâu trong địa huyệt...

Lúc ông ta đang nói thì cũng sử dụng phi kiếm, xông thẳng vào địa huyệt. Tu sĩ hắc y Trúc Cơ sơ kỳ phía sau bị trách móc một hồi cũng không dám ngỗ nghịch, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu đi theo.

Địch thủ có bốn người, hai tu sĩ Trúc Cơ còn bị thương, còn lại chẳng qua chỉ là hai đệ tử Luyện Khí, không chịu nổi uy hiếp và đả kích kéo dài, đã trốn rồi. Chỉ cần đuổi sát theo địa huyệt là có thể một lưới bắt hết. Bắt rùa trong hũ dễ như trở bàn tay, ung dung chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Mạc Chi Dư mang theo suy nghĩ tất thắng vội vã xông vào bên trong động, đi thẳng đến sâu trong địa huyệt.

Cây cỏ đất đá trong Huyền Thiên tiên cảnh đều có khả năng che đậy thần thức. Cố nhiên, Mạc Chi Dư tiến vào trong địa huyệt, thần thức cũng không thể tiến xa được. Chỉ có điều, lúc tiểu tử kia thu hồi trận pháp chạy trốn, mình cũng đã đúng lúc phát hiện ra để đuổi theo. Ông ta tin, địch và ta giáp nhau chỉ trong nháy mắt.

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Mạc Chi Dư bước nhanh hơn, đồng môn nhắm mắt theo đuôi, hai người chuyển mắt tới chỗ sâu mười mấy trượng của địa huyệt. Vừa đi qua một khúc ngoặt, phía trước chợt thấy một bóng người, chính là tiểu tử Luyện Khí đang hốt hoảng bỏ chạy kia.

- Tiểu tử, ta xem ngươi trốn ở đâu!

Mạc Chi Dư đắc ý quát một tiếng, phi kiếm lóe lên ánh sáng muốn xông thẳng tới địch thủ, rồi thần sắc lại bỗng nhiên ngẩn ra. Tiểu tử Luyện Khí kia lại ngừng lại. Không đúng! Chẳng lẽ là điên rồi sao, sao hắn lại dám quay đầu xông về phía này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất chưa trốn quá xa liền bị sư huynh đệ Mạc Chi Dư đuổi theo. Nhìn thấy đối thủ đã ở phía sau không xa, hắn không còn dáng vẻ bối rối như mới vừa rồi, hai mắt sáng quắc, thần sắc trầm tĩnh, chợt bắt thủ quyết đón đầu xông tới.

Chỉ là trong nháy mắt, đoạn sơn động cao không quá một trượng, dài không quá bốn năm trượng này đột nhiên bị ánh sáng chói mắt nuốt chửng.

- Tiểu tử kia giở trò lừa bịp, trận pháp này không thể khinh thường...

- Nói nhảm nhiều làm gì, ta há có thể không biết...

Mạc Chi Dư dưới cơn tức giận thì không quên răn dạy đồng môn, muốn bứt ra rời đi. Ai ngờ địa huyệt vốn dĩ tối tăm lại bỗng nhiên trở nên trắng xóa, thần thức không thấy được điểm cuối, cho dù sư đệ mới vừa nói chuyện cùng cũng không thấy bóng dáng nữa.

- Tiểu tử ghê tởm!

Mạc Chi Dư mắng một tiếng, sử dụng phi kiếm chém loạn bốn phía, còn cao giọng khiển trách:

- Ba Quế đâu? Chỉ là hù dọa, đừng nên hoang mang! Chẳng qua là một trận pháp mà thôi, còn có thể mạnh hơn phi kiếm của ta hay sao!

Ba Quế trong miệng Mạc Chi Dư hẳn là tên của tên sư đệ kia. Lúc này gã căn bản không nghe được sư huynh triệu hoán, đang dùng toàn lực chạy như bay, chỉ muốn thoát khỏi trận pháp.

Còn Lâm Nhất đã đâm đầu xông vào trong trận pháp, trong lúc bất chợt liền lấn tới phía sau hắc y nhân Trúc Cơ sơ kỳ. Đối phương còn chưa phát giác ra, còn đang liều mạng chạy như điên. Bỗng cảm thấy sát khí tới người, dưới sự kinh hãi, gã liền muốn tránh đi, quanh thân bỗng nhiên căng thẳng liền nhìn thấy một tia kiếm quang hạ xuống từ trên cao.