Vô Tiên

Chương 787: Hoảng hốt chạy bừa (2)




Mấy người này đều có tu vi không kém, người trung niên thần sắc âm thầm đứng đầu trong năm người là Kim Đan sơ kỳ; hai đồng môn phía sau đều có dáng vẻ lão giả, đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ; hai người còn lại kia chia ra làm Trúc Cơ trung kỳ và sơ kỳ. Năm người như vậy liên thủ lại không phá nổi một trận pháp thuận tay thi triển ra, nói ra sợ là không có ai tin.

- Sự kiên cố của trận pháp này xác thực là ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ có điều tiểu bối Luyện Khí mang theo hai người bị thương nặng bị vây khốn ở đây, chẳng qua là mua dây buộc mình. Chúng ta chỉ cần tiếp tục đánh tiếp, phá trận vẫn có thể!

Nói chuyện là một lão giả vẻ mặt hung ác nham hiểm. Lâm Nhất nhận ra người này, chính là Mạc Chi Dư từng truy sát hắn.

Một lão giả khác nói tiếp:

- Mạc sư huynh nói không sai! Trận pháp lấy trận kỳ làm chân, trận bàn làm mắt, cần có người thao túng mới thể hiện được uy lực của nó. Còn tiểu tử kia tu vi thấp kém, trận pháp không thể duy trì được lâu.

- Ý kiến của ta cùng với Chu sư đệ khá giống nhau, không biết Thịnh... Thịnh sư thúc nghĩ như thế nào?

Chu sư đệ trong miệng Mạc Chi Dư tên là Chu Ất, chính là đồng môn thân thiết mà ông ta đã tương giao nhiều năm. Sư huynh đệ tuy là kẻ xướng người hoạ, trong lời nói không phải không có lý. Chỉ có điều có tiền bối Kim Đan cảnh ở đây, lời nói và việc làm của hai người họ khó tránh việc ngại đi quá giới hạn.

Thịnh sư thúc tên là Thịnh Truyền Chi, vốn dĩ phải là Thịnh sư đệ, nhưng sau khi tân tấn Kim Đan thì mới thành tiền bối của hai lão nhân Trúc Cơ.

- Nếu cứ theo nhị vị nói mà hành sự... Nếu như địa huyệt còn có những cửa ra khác thì làm lợi cho mấy người này rồi.

Hai lão cậy già lên mặt làm Thịnh Truyền Chi sinh bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, có thể thấy được công phu dưỡng khí cũng không tục.

- Nơi này đa số là sào huyệt của dị thú, nào lại có cửa ra khác được.

Mạc Chi Dư phản bác một câu, cánh tay vung lên, lớn tiếng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chúng ta luân phiên công kích, trận pháp có thể bị phá!

Nói rồi ông ta liền dẫn đầu sử dụng phi kiếm.

...

Không gian trong địa huyệt không lớn, lại thêm có trận pháp, bốn người ở chung hơi có vẻ chật chội.

Tiếng ầm ầm vang dội như sấm rền, không ngừng nổ vang ở bên tai khiến người ta cực kỳ khó chịu. Bị trói cùng với sư phụ, Thu Thái Doanh vẫn còn chưa tỉnh hồn; thần sắc của Lan Kỳ Nhi mệt mỏi lẳng lặng nhìn bóng lưng gần trong gang tấc. Còn Lâm Nhất thì toàn lực duy trì trận pháp không rảnh quan tâm chuyện khác, nhưng trong lòng thì đang thầm lo lắng không yên. Uy lực phòng ngự của Tứ Tượng kỳ trận như thế nào hắn vẫn chưa từng thử, có thể trụ được mấy người phía ngoài tấn công hay không, hắn thực sự chưa biết.

Các thuật tàng thân, ẩn tích là tiểu đạo trận pháp, chỗ cường đại của trận pháp là phòng thủ, kiềm chế, cùng sát trận. Ẩn trận của Tứ Tượng kỳ trận từng mấy lần hiển uy, nhiều lần tránh được thần thức của tu sĩ Trúc Cơ; ngoài ra khốn trận và mê trận cũng từng thử nghiệm ngưu đao, còn hai trận thủ và sát thì chưa bao giờ sử dụng, có thể ngăn cản được tu sĩ Kim Đan mạnh mẽ tấn công hay không thì chưa biết được.

Chỉ có điều, bây giờ cũng không còn cách nào khác. Có đôi khi, đối mặt với cường địch truy sát, chạy thoát thân cũng là một hy vọng xa vời. Ai mà muốn tu vi của mình kém như vậy chứ!

Tiếng vang đinh tai nhức óc vẫn không ngừng nổ lên ở đỉnh đầu. Dưới sự tấn công mãnh liệt như vậy, Tứ Tượng kỳ trận phát ra tiếng kẽo kẹt, làm người ta ngứa cả răng.

Ngày xưa bày binh bố trận, trận kỳ bốn phía có thể mượn sức mạnh đất trời, có thể dùng trận pháp tự mình không ngừng vận chuyển. Nhưng đối mặt với công kích điên cuồng như vậy, tứ tượng kỳ không chịu nổi gánh nặng, lung lay sắp đổ. Lâm Nhất không thể không lấy linh lực tự thân hóa thành từng thủ quyết bắn ra, tới gắn kết chống đỡ trận pháp.

Sau khi từng thủ quyết bay ra, từng cái phù lục loang loáng lập tức không vào trong trận pháp. Dù vậy, Tứ Tượng kỳ trận vẫn đang khó khăn duy trì, khó khăn ứng phó.

Nửa canh giờ trôi qua, kỳ trận lung la lung lay, tình hình dọa người; một canh giờ trôi qua, trong nhiều tiếng gào thét, trận pháp vẫn còn đang gắng gượng.

Lâm Nhất vừa khởi động linh lực, sử dụng thủ quyết, lần lượt giữ vững trận pháp lúc hữu kinh vô hiểm, lúc này mới thầm hô may mắn. Suy nghĩ lúc trước quả nhiên không sai, ẩn trận Tứ Tượng kỳ quả nhiên không tầm thường, tác dụng thủ trận cũng bất phàm. Đối mặt với nhiều cao nhân tiền bối điên cuồng công kích, nó vẫn có thể chống đỡ không bị phá. Làm hắn lo lắng là nếu cứ tiếp tục bị công kích không ngừng nghỉ như vậy, sợ là mình sẽ kiệt sức gục xuống trước.