Vô Tiên

Chương 785: Cơ hội khi tới đường cùng (2)




- Hắc hắc! Gia nhập vào Hắc Sơn tông cũng không có gì không tốt. Hay là ngươi đi đi thôi, nể tình giao tình của hai ta, ta tha cho ngươi một mạng, thế nào? Chỉ có điều, ngươi cũng nợ ta một ân tình!

Xuất Vân Tử nói.

Nghe lời nói thật trên người tên mập này rất khó, y cũng có thủ đoạn nhất định để bảo vệ tính mạng của mình. Đối với Xuất Vân Tử chưa hiểu nhiều lắm, Lâm Nhất không muốn tiếp tục xen vào việc của người khác, lúc này mới một mình rời đi.

Tử Vân Xuất, Xuất Vân Tử! Một người xảo quyệt như vậy, huyết thệ làm sao có thể là thật được? Cũng không biết y làm thế nào có thể lừa dối thông qua được, về sau nếu có gặp nhau phải lãnh giáo một phen!

Lâm Nhất nghĩ tới đây thì lững thững đi tới một sườn núi cao. Dõi mắt quan sát phía xa, địa thế trống trải mà bằng phẳng nhìn một lượt không xót thứ gì, chỉ có mấy chiến hào sâu cạn gần xa, làm cho vùng đất nhỏ hoang vắng này thêm vài phần khó lường. Thần sắc hắn bỗng khẽ động, quay đầu nhìn lại.

Phía trước bên ngoài hai dặm có hào quang loé lên, tiếp theo chính là một tiếng bịch hơi yếu vang lên, đột nhiên xuất hiện ba bóng người.

Lâm Nhất thấy rõ thì trong lòng cảm thấy căng thẳng. Ba người đột nhiên xuất hiện này chính là Lan Kỳ Nhi, Thu Thái Doanh và Tiển Phong. Chỉ là, thân ảnh màu trắng quen thuộc kia lại đang lung lay sắp đổ, Tiển Phong ngã nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự, chỉ có Thu Thái Doanh tay chân luống cuống, gấp đến độ khóc ra tiếng.

- Sư phụ, thương thế của ngài như thế nào rồi? Đều là do Thái Doanh, Thái Doanh đáng chết!

- Họa tới đều có nguyên nhân, không phải lỗi của ngươi...

Lời của Lan Kỳ Nhi còn chưa dứt lại phun ra thêm ngụm máu nữa. Thu Thái Doanh cả kinh kêu lên, không ngừng bận rộn tìm kiếm thuốc trị thương.

- Nơi này không thể ở lâu...

Trong thần sắc mệt mỏi của Lan Kỳ Nhi còn mang theo sự lo nghĩ, dưới chân lảo đảo một bước, chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Thu Thái Doanh vội vàng lại đỡ sư phụ, vội la lên:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chúng ta nên đi đâu? Đan dược của ta đâu...

- Ta có đan dược...

Có người nói.

Trong lúc bận rộn Thu Thái Doanh thuận miệng đáp:

- Mau mau đem ra a... A! Ngươi là... ?

Đã nhận ra sự khác thường, nàng vội vàng quay người lại, lại thấy một thanh niên có chút quen mặt xông tới gần, đang định chất vấn ý đồ của đối phương, lại nghe sư phụ nói:

- Lâm Nhất...?

- Ta vừa may đi ngang qua nơi đây, còn đây là đan dược tốt nhất của Đan Nguyên tông...

Sau khi ở phía xa thấy được là thầy trò Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất không chần chừ liền chạy thẳng tới. Giơ tay lên móc ra hai cái bình thuốc, chưa đưa tới, hắn đã nhíu chặt chân mày.

Trên váy trắng đỏ thẫm từng mảng, nhìn mà giật mình. Lan Kỳ Nhi hiển nhiên là bị thương rất nặng, lúc này vẻ mặt suy yếu, nhưng mắt lại chứa vẻ buồn rầu.

Đối mặt với đan dược của Lâm Nhất, Thu Thái Doanh hơi có vẻ do dự, lại nghe sư phụ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Hắn đã cứu mạng ngươi... Lâm Nhất, ngươi...

Lan Kỳ Nhi nỗ lực chống đỡ, không kịp nhiều lời, thân hình lắc lư ngã xuống. Thu Thái Doanh sợ đến mức một tay đỡ lấy sư phụ rồi ôm vào ngực, vội vàng kêu lên:

- Lâm Nhất? Nhanh cho ta đan dược!

Lâm Nhất đưa bình thuốc cầm trong tay tới, nhìn thấy Tiển Phong nằm trên đất còn đang hôn mê bất tỉnh lại tiến lên cho gã uống hai viên đan dược, lúc này hắn mới đứng dậy ngẩng đầu chung quanh, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng.

Sau khi Lan Kỳ Nhi dùng đan dược thì nhẹ nhàng thở phào, liền vội đứng dậy, Lâm Nhất lại bỗng nhiên xoay người lại, thấp giọng hỏi nàng:

- Các người có phải bị người của Hắc Sơn tông truy sát hay không?

Thần sắc của Lan Kỳ Nhi hơi lạ, nhẹ nhàng gật đầu. Lâm Nhất lại hỏi:

- Địch thủ chắc chắn là tu sĩ Kim Đan, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới. Lúc này không thoát khỏi hiểm địa, tại hạ cho rằng...

Tiếng nói của hắn ngừng lại, hai tròng mắt sáng ngời.

Dựa trong lòng Thu Thái Doanh yên lặng nhìn chăm chú vào người thanh niên thần sắc trầm tĩnh trước mắt. Trên mặt mũi tái nhợt cuả Lan Kỳ Nhi hiện ra vẻ tán thưởng khó có được. Mới vừa rồi dùng độn phù đặc chế chạy trốn, một độn chỉ được hơn mười dặm, căn bản không chạy nổi thần thức của tu sĩ Kim Đan. Thân lâm gian nguy, bản thân nàng còn bị thương nặng khó di chuyển, đồ đệ lại không biết làm sao. Nếu như còn không rời khỏi đây, tính mạng của ba người khó mà giữ được. Lại không ngờ ngoài ý muốn xuất hiện Lâm Nhất này, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền đoán dược tiền căn hậu quả của chuyện này, xác thực là làm người ta vui mừng.

Hắc Sơn tông muốn phong bế con đường đi tới Diệu Minh điện, sẽ kiên quyết không bỏ qua cho ba tu sĩ Huyền Thiên môn. Nhưng đối với hai tu sĩ tu vi Trúc Cơ không tầm thường, đánh cho trọng thương thì đối thủ sẽ dễ dàng giải quyết đi nhiều. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, tình hình sẽ trở nên hỏng bét hơn.

Lúc này Lâm Nhất như có thần giao cách cảm, từ trong ánh mắt của Lan Kỳ Nhi biết được tất cả. Hắn sắp sửa nói hết lời, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, sắc mặt đã đại biến...