Vô Tiên

Chương 782: Không ra gì (1)




Lan Kỳ Nhi xinh đẹp kinh người, khi xuất thủ lại không chút lưu tình. Một hắc y nhân khác đang trù trừ thì chợt thấy đối phương đã dùng phi kiếm xông tới, y vội vàng cẩn thận nghênh địch, lại chợt nghe thấy đồng môn kêu lên sợ hãi.

- Tha mạng...

Tiếng kêu cứu vừa vang lên liền ngừng lại.

Hắc y nhân kia hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy đồng môn bị một cái kim võng vững vàng trói lại, lúc đang giãy dụa thì bỗng bị một ngọn lửa màu xanh lam khống chế, chỉ là trong một nháy mắt liền bị đốt thành tro bụi. Y không khỏi thất thanh nói:

- Đây là...

- Tam muội chân hỏa...

Lan Kỳ Nhi tự tay triệu hồi kim ti kết quay lại, tinh hỏa làm người ta sợ hãi cũng thu vào trong cơ thể. Nàng tùy ý trả lời một câu, thần sắc lạnh nhạt cùng giọng nói bình bình làm người ta cảm thấy sát ý lành lạnh.

Sắc mặt của hắc y nhân kia cứng đờ, trong lòng đau khổ. Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, bên trong khí hải sinh thành chân hỏa, còn đây là dân hỏa, cũng được gọi là hạ vị chân hỏa, khiến cho việc luyện đan luyện khí có thể miễn cưỡng, dùng để ngăn địch thì hơi không đủ. Chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, quân hoả, thần hỏa sinh, tam muội chân hỏa mới thành, có thể sử dụng được như ý.

Giữa các tu sĩ lưu truyền một câu tục ngữ, chính là “chân hỏa bất thành, chân nhân bất chân”. Cố nhiên, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ luôn có sự bất đắc dĩ khó tả.

Sau khi đối phương thu hồi tam muội chân hỏa, hắc y nhân kia thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng đã mất hết ý chí chiến đấu. Vừa ngăn cản vừa lui về phía sau, lại nghe được ở bên cạnh vang lên một tiếng hét thảm. Vội vàng quay đầu nhìn lại, hóa ra là một vị sư huynh đồng môn bị Tiển Phong chém chết. Y không khỏi lo lắng, làm sao viện thủ còn chưa tới chứ?

- Ha ha! Lại dám đối địch với Tiển Phong ta, ngươi chỉ có một con đường chết!

Sau khi giết được một người, Tiển Phong hăm hở, sát ý cực thịnh muốn hạ sát thủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong nháy mắt, bốn người đã hao tổn một nửa, còn lại hai tên hắc y nhân có chút bối rối, lúc lui về phía sau vẫn không quên quay đầu lại nhìn xung quanh. Thấy thế, Lan Kỳ Nhi vẫn luôn cẩn thận vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

- Tiển Phong sư huynh, giặc cùng đường chớ đuổi!

- Ha ha, Kỳ Nhi lo lắng cho an nguy của ngu huynh sao? Chẳng qua là hạng người tôm tép mà thôi, Tiển mỗ chỉ coi như một đám cỏ rác.

Giết địch lại có mỹ nhân ở bên cạnh, trường kiếm vung lên. Trong chốc lát hào khí bộc phát, Tiển Phong không nhịn được cảm khác vạn phần. Nhiều năm qua dụng tâm lương khổ, không phải vì hôm nay được giai nhân chú ý sao! Nhân sinh khoái ý, không thể bỏ qua như vậy được.

Tiển Phong hiện có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, là một người nổi bật trong tu sĩ Trúc Cơ của Huyền Thiên môn. Lúc gã đắc ý cũng không quên lưu ý động tĩnh bốn phía. Sắc mặt của sư muội không vui? Tâm tư của nữ nhi thực là khó dò! Đợi ta chém hết kẻ thù ngoan cố, để cho nàng xem phong thái của vi huynh một lần!

Hai hắc y nhân e dè còn chưa muốn rời đi, Tiển Phong tự cho là đúng, có chút thận trọng cười lạnh một tiếng, kiếm hồng dưới chân lại đột nhiên hơi chậm lại. Gã ngừng ở giữa không trung, thần sắc kinh ngạc.

- Tiển Phong sư huynh, mau chóng rời khỏi đây!

Thần sắc của Lan Kỳ Nhi trở nên lạnh lùng, ném ra một câu rồi dẫn theo Thu Thái Doanh đi luôn.

- A? Sư muội nói chí phải!

Hành động của Tiển Phong không hề hào hiệp, gã vội vội vàng vàng lên tiếng, bất chấp hai tên hắc y nhân, nhanh chóng đuổi theo sư muội.

Ai ngờ vào lúc này, ba tia kiếm quang đột nhiên tới. Tốc độ độn của người cầm đầu kinh người, vượt lên phía trước lạnh lùng nói:

- Bây giờ muốn đi, đã muộn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lời còn chưa dứt liền triệu hồi một thanh phi kiếm, bay thẳng về phía Tiển Phong.

Quả nhiên, người tới là tu sĩ Kim Đan! Quá sợ hãi, Tiển Phong vội vàng cố gắng hết sức ngăn cản, phi kiếm vừa tới liền bị đánh bay, tiếp theo chính là một tiếng ầm vang lên, pháp bảo phi kiếm kia nhanh như sét đánh, vòng ra sau lưng.

Rắc một tiếng, phía sau Tiển Phong lóe lên ánh sáng, quang thuẫn do linh lực kết thành bị đánh thành mảnh nhỏ. Gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như chim bị gãy cánh, ngã ra khỏi phi kiếm. Hai hắc y nhân mới vừa rồi thừa nước đục thả câu, thúc giục phi kiếm dưới chân đuổi theo.

Lan Kỳ Nhi còn chưa cách xa, nhìn thấy tính mạng của Tiển Phong đang như ngàn cân treo sợi tóc, không có thời gian nghĩ nhiều, thân hình chuyển hướng trên không trung, lấy lụa trắng trong tay ra.

Một nữ tu Trúc Cơ chạy thoát thân đã không dễ, còn vọng tưởng cứu người, thực sự là không biết sống chết! Tu sĩ Kim Đan đứng ở một bên một kích đã thành công, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhạt, thúc giục phi kiếm tiếp tục di chuyển về phía trước, muốn một lần hành động giết hết đám tu sĩ của Huyền Thiên môn này.

Lan Kỳ Nhi mang theo Thu Thái Doanh, hai người cùng ngự một kiếm, bay thẳng về phía Tiển Phong đang rơi, còn hai tên hắc y nhân cũng đồng thời chạy tới. Lụa trắng trong tay nhanh như giao long, nhanh chóng bay ra, một phát liền gắt gao cuộn lấy Tiển Phong. Ngay lúc đó, tên tu sĩ Kim Đan kia cũng đã tới đỉnh đầu, một ánh kiếm mang theo sự lạnh lẽo gào thét chém xuống.

- Sư phụ đi mau!

Thu Thái Doanh nhìn thấy sư phụ tình hình nguy cấp, không nhịn được mà hô lên thất thanh.

Chung quanh đã mất lối đi, dưới chân Lan Kỳ Nhi lóe lên kiếm quang, vội vàng rơi xuống phía dưới, còn người mang theo kiếm khí tới từ phía sau hiển nhiên là tránh cũng không thể tránh. Trong lúc bận rộn, nàng lui về phía sau ném ra kim ti kết, không quên một tay kéo Thu Thái Doanh tới trước người.

Ầm một tiếng, thế phi kiếm tới của tu sĩ Kim Đan sắc bén, muốn cá chết lưới rách, một kiếm đâm trúng sau lưng Lan Kỳ Nhi. Giống với Tiển Phong, trên người lóe lên ánh sáng, quang thuẫn nhập vào cơ thể. Lại là một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng trên quang thuẫn ảm đạm nhưng chưa vỡ vụn.

Phụt, phun ra một ngụm máu nóng, Lan Kỳ Nhi kìm nén để không mất tinh thần. Tay nàng dùng sức buộc Tiển Phong kéo tới bên người, lập tức móc một cái ngọc phù ra tiện tay bóp nát. Quang mang chói mắt bao bọc ba người, biến mất giữa không trung.

...