- Việc tự do phi hành sợ là kiếm của ngươi không làm được, chỉ có điều nếu có thể nghe một lời của ta thì có thể giữ được cái mạng.
- Tiển Phong sư huynh, nghe hắn nói xem thế nào đã...
Lan Kỳ Nhi vẫn không nhịn được, chỉ là lời còn chưa dứt, Tiển Phong đã ngửa mặt lên trời mà cười, bỗng nhiên xông về người nói chuyện, không quên lớn tiếng trách mắng:
- Đối với người chết thì không cần lắm lời!
Aiz! Lan Kỳ Nhi âm thầm lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Cho dù phiền chán sự vướng víu của Tiển Phong như thế nào, Lan Kỳ Nhi vẫn coi gã là sư huynh đồng môn. Có tình cảm này, chuyện tranh đấu này vẫn là việc cấp bách hơn. Đối đầu với kẻ địch mạnh, đương nhiên là phải cùng chung mối thù. Nhưng lúc này thân hãm trùng vây, bên người lại dẫn theo Thu Thái Doanh, liều mạng đánh giết khó tránh sẽ lơi là không thể chu toàn được hết. Còn Hắc Sơn tông không cố kỵ gì, chắc chắn là có chuyện mà không muốn người khác biết. Nếu có thể hiểu rõ một chút thì cũng có thể tính là liệu định tiên cơ.
Ai mà ngờ, Tiển Phong không chỉ hiểu sai ý mà hành sự còn bồng bột như thế. Nếu gã không đếm xỉa tới thì Lan Kỳ Nhi chỉ đành phân phó đồ đệ bên cạnh cẩn thận mà thôi.
Người nọ của Hắc Sơn tông nhìn thấy thế tới của Tiển Phong thì cũng không dám thờ ơ, vội vàng cùng đồng bạn Trúc Cơ trung cảnh khác liên thủ lại lấy hai địch một. Còn lại hai tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác thì đồng thời cản đường lui của Lan Kỳ Nhi lại.
Đối mặt với hai tu sĩ Trúc Cơ trung cảnh vây công, Tiển Phong lại còn là người gây sự, chiếm một phía. Gã dùng một thanh phi kiếm trên dưới tung bay, chỉ có thể làm địch thủ mệt mỏi ứng phó. Còn hai tên tu sĩ Hắc Sơn tông thì cũng vây mà không công, trong lòng Lan Kỳ Nhi có kiêng kỵ, trong chốc lát cũng không dám ra tay, ba người cứ như vậy giằng co ở giữa không trung.
- Sư phụ, Thái Doanh có chết cũng không tiếc, giết địch quan trọng hơn!
Trong lòng biết là mình đã liên lụy tới sư phụ, Thu Thái Doanh vừa hận vừa mắc cỡ.
Hắc Sơn tông chính là kẻ thù diệt tộc của Thu gia! Vẫn luôn kỳ vọng Huyền Thiên môn có thể giữ gìn lẽ phải, nhưng lại không như mong muốn, chỉ có thể dằn cừu hận xuống đáy lòng. Mà bây giờ Tiển Phong sư bá đã động thủ, cơ hội báo thù đang ở trước mắt! Cho dù có thể nhìn thấy một người áo đen chết ở trước mặt mình, coi như là cũng được trấn an chút chút! Nhưng cừu địch trước mắt bởi vì mình liên lụy mà làm sư phụ bị trói chân trói tay, nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt giết địch thì Thu Thái Doanh ta thật uổng khi làm người.
Nghĩ đến đây, Thu Thái Doanh nghiến chặt hàm răng, trong thần sắc là vẻ điên cuồng dứt khoát. Thân hình nàng khẽ động, nhảy lên thật cao từ bên người sư phụ, điều khiển kiếm quang xông tới hắc y nhân ở gần nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đối địch, Lan Kỳ Nhi sinh lòng bất an. Nàng đang âm thầm tự đánh giá thì nghe được Thu Thái Doanh nói như thế, trong lòng giật mình. Nàng sắp sửa bảo đồ đệ đừng nên nóng, cứ bình tĩnh, ai ngờ đối phương lại lấy mạng liều mạng. Một tu sĩ Luyện Khí cấp bảy căn bản không phải kẻ địch của hai tu sĩ Trúc Cơ hợp lại, mà lúc này lại đặt mình ở giữa không trung nữa...
- Thái Doanh, đừng vội như vậy...
Thần sắc của Lan Kỳ Nhi biến đổi, vội vàng xuất thủ cứu giúp.
- Sư phụ, để con báo thù...
Thu Thái Doanh đã không còn sự nhu nhược và nhu thuận ngày xưa, lúc tranh đấu với người ta tàn nhẫn có thừa. Chỉ là, đối thủ của nàng lần này vô cùng mạnh.
Một tu sĩ Luyện Khí dám ngang trời liều mạng, đây không phải là tìm chết sao! Hắc y nhân ở đối diện cảm thấy vô cùng kinh ngạc, động sát tâm!
Keng một tiếng, phi kiếm của Thu Thái Doanh bị gãy, bay ra ngoài, tiếp theo chính là một ánh kiếm tới trước ngực. Tự biết chắc chắn phải chết, nàng nhắm hai mắt lại, thầm thở dài một tiếng. Các huynh đệ tỷ muội phụ lão của Thu gia, Thái Doanh vô dụng! Cha, nữ nhi không còn mặt mũi gì gặp mặt người nữa!
Thu Thái Doanh đã xác định phải chết, bỗng cảm thấy phía sau lưng căng thẳng, một nguồn sức mạnh ập tới mang nàng bỗng nhiên lui về phía sau, cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên. Mở con ngươi tràn đầy sự khiếp sợ lên, nhìn thấy đã về tới bên người sư phụ, mà một kích bắt buộc phải chết đó trong tiếng nổ vang ầm ầm đã biến mất vô hình.
- Sư phụ!
Hai mắt của Thu Thái Doanh phiếm hồng, đổi lại một câu an ủi của Lan Kỳ Nhi:
- Đứng ở bên cạnh sư phụ!
Cứu Thu Thái Doanh chẳng qua là trong thời gian chớp mắt, sau khi nhẹ giọng an ủi thì Lan Kỳ Nhi vội vàng thúc giục phi kiếm ở trước người, lại có một tiếng vang dội, phi kiếm đánh lén bị ngăn cản, còn hai hắc y nhân sớm đã lợi dụng cơ hội đó mà nhào tới.
Hai hàng lông mày nhàn nhạt dựng thẳng lên, thần sắc lạnh lùng, ngón tay nhỏ dài của Lan Kỳ Nhi vung lên không trung, một chùm kim quang nhỏ lóe lên, một tấm kim võng bỗng nhiên xuất hiện, chụp vào một trong hai tên địch thủ. Cùng lúc đó, trong kẽ tay khẽ búng ta, ngọn lửa màu xanh lam nhỏ đột nhiên bay ra. Tư thế nàng ưu mỹ giống như mạn vũ khẽ giương, nhanh tới mức làm người khác không kịp nhìn. Chỉ là, ngón tay tạo lan hoa nhưng sử dụng thủ quyết giết người, thi triển là thần thông đoạt mệnh.