Vô Tiên

Chương 780: Trên đường gặp địch (1)




Lúc Lâm Nhất còn đang lưu luyến trong sơn cốc tĩnh lặng kia, ở trên một lũng sông khô khốc xuất hiện ba người. Trong đó có một người đàn ông trung niên thân mặc đạo bào màu xanh, mặt nở nụ cười, ngón tay chỉ phía trước, có chút thân thiết nói với bạch y nữ tử:

- Qua bình xuyên vạn dặm này là có thể tới thẳng được Tiên Nhân độ của Diệu Minh điện rồi. Ha ha! Kỳ Nhi, với tu vi của chúng ta, song song ngự kiếm mà đi thì cũng sắp tới Huyền Thiên cảnh rồi.

Nghe nói vậy, bạch y nữ tử kia hơi nhíu mày, mặt hơi giận. Sau khi đoán ý qua sắc mặt, nam tử ra vẻ vô ý mà cười ha ha, nói tiếp:

- Có thể bầu bạn với sư muội tới Huyền Thiên tiên cảnh một lần, thật là chuyện may mắn! Có sư huynh ở đây, vạn sự không cần lo lắng!

Nam tử này dáng vẻ trung niên, gò má trắng nõn có ba sợi râu xanh, dung mạo cũng khá tuấn lãng, khí độ bất phàm. Chỉ là trong nụ cười của gã mang theo sự bóng bẩy, trong ánh mắt mang nặng cơ hội, đây không phải loại người rộng lượng trong lòng. Còn bạch y nữ tử thì trong thần sắc lạnh nhạt hơi có vẻ bất đắc dĩ, chỉ đành nói với người bên cạnh:

- Thái Doanh, đi theo ta!

Nói rồi, một tia kiếm hồng dâng nên, mang theo hai thân ảnh màu trắng rời đi.

- Sư muội!

Nam tử trở tay không kịp, nhìn thân ảnh động lòng người đang đi xa, gã vội vã đuổi tới. Chỉ là trong ánh mắt si mê nhiều thêm một chút oán hận.

Hai nữ một nam này không phải ai khác, chính là hai thầy trò Lan Kỳ Nhi cùng với Tiển Phong cuồng si sư muội không đổi. Ba người sau khi rời khỏi địa giới Huyền Minh điện thì thoáng kiểm tra phương hướng phi hành một lượt, liền đi về hướng Diệu Minh điện. Chỉ có điều phi hành nửa giờ thì sắc trời màu trắng thoáng qua hai tia kiếm hồng nhàn nhạt, bỗng nhiên thế đi chậm lại.

Chưa kịp qua bao lâu, quả nhiên có bốn tia kiếm hồng xuất hiện ở phía trước, vừa hay cản lối đi của ba người. Người tới đều mặc huyền y, chia ra thành tu sĩ Trúc Cơ sơ cấp cùng trung cấp, người đông thế mạnh, kỳ thế rào rạt. Thu Thái Doanh ngầm cắn môi, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

- Sư phụ, đám tu sĩ của Hắc Sơn tông này tới với ý bất thiện...

Lan Kỳ Nhi ừ nhẹ một tiếng, ý bảo đồ đệ không cần phải lo lắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Có lửa giận chợt lóe lên trong con ngươi, trong đáy lòng thở dài một tiếng, Thu Thái Doanh bất đắc dĩ ngậm chặt miệng. Tiển Phong cũng lo việc nghĩa không hề chểnh mảng, đứng lên phía trước ngạo nghễ lên tiếng:

- Chẳng lẽ không biết ta là tu sĩ của Huyền Thiên môn, sao các người dám làm càn như thế!

Người cầm đầu trong bốn người kia chính là một người đàn ông trung niên Trúc Cơ trung kỳ, căn bản không để Tiển Phong chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ vào mắt, cười một tiếng, lạnh giọng nói:

- Huyền Thiên môn? Hóa ra là các ngươi...

Nói rồi thì cánh tay y vung lên, ba người còn lại tản ra, mơ hồ bao vây ba người Tiển Phong lại.

Người tới ăn mặc vừa nhìn đã biết, dụng ý của đám tu sĩ Hắc Sơn tông rõ ràng. Thấy thế, đáy lòng Tiển Phong trầm xuống, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Lan Kỳ Nhi.

Người này tuy là tới với ý bất thiện, trong lời nói lại để lộ ra vài phần kỳ quặc. Ngẫm nghĩ một lúc, Lan Kỳ Nhi truyền âm nói:

- Tiển Phong sư huynh, đối phương thế tới lấn át người ta, ngươi và ta nên tạm tránh đi mới thỏa đáng.

Lời của Lan Kỳ Nhi rơi vào tai làm Tiển Phong ngẩn ra, lập tức da mặt đỏ lên, lại cố thể hiện bản thân vô cùng thoải mái. Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, gã lắc đầu, thần thái có vài phần dè dặt lớn tiếng nói:

- Sư huynh ta há lại là người khiếp đảm sợ chiến? Chẳng qua là vài đám đạo chích mà thôi, đợi ta gạt bỏ dám này là sư muội sẽ được thoải mái phi hành.

Nói xong, gã giơ tay sử dụng phi kiếm.

Tiển Phong nói chuyện không nhường ai, ngôn từ âm vang mạnh mẽ, cảm giác giận dữ vì hồng nhan, trường sam nhiễm khí thế xích huyết. Thấy thế, bốn người đối phương không hề để ý, chỉ mang theo sát ý âm trầm chậm rãi xông tới. Người cầm đầu mới vừa rồi khinh thường lắc đầu, cất giọng nói: