- Thiên hạ lớn, sông lại nhiều tới mức nào, Bài bang làm sao có thể một nhà độc chiếm hết được? Càng chưa nói, còn có các môn phái lớn nhỏ như Thương Hải bang ở trên rất nhiều con sông ! Tuy nhiên đoạn Tần Thủy này ở gần Bài bang, thường ngày mọi người cũng cho bọn họ chút mặt mũi, không phải người nào cũng muốn tùy ý đắc tội môn phái trong giang hồ. Tần Thủy dài mấy ngàn dặm lại có rất nhiều nhánh. Đội thuyền qua lại trên sông cũng rất nhiều, vận chuyển hàng hóa tài vật cũng làm cho nà ta sinh lòng đố kỵ, liền có người nghĩ cách. Bọn họ có thể là mấy người, mười mấy người, hoặc mấy chục người tập trung đứng lại đánh cướp thuyền bè qua lại. Những người này đều rất giỏi khi ở trong nước, rất tàn nhẫn thích tranh đấu, tới không bóng, đi không dấu vết. Sau khi cướp xong lại bỏ chạy, chạy xong lại trốn. Bài bang cũng không làm gì được nên chỉ có thể bỏ mặc.
- Nói như thế, thuyền bè qua lại chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi sao?
Lâm Nhất nhìn nước Tần Thủy đã chảy xiết hơn, lẩm bẩm.
Nhị Cẩu Tử thả lỏng nói:
- Chỗ này dòng nước chảy xiết, cho dù có người chặn đường cũng có thể trực tiếp đụng ngã. Bản thân tốc độ thuyền tốc đã rất nhanh, không ngăn cản được cũng không đuổi kịp, ta đã đi đường thuỷ này hai lần, tất cả đều không có việc gì. Huynh đệ không cần lo lắng!
- Ha ha, có lẽ là tại hạ quá lo lắng!
Lâm Nhất cười khẽ nói.
- Ra khỏi cửa nên cẩn thận nhiều hơn cũng đúng!
Nhị Cẩu Tử cười ha hả.
Lâm Nhất mỉm cười gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: đúng là không ngăn cản được cũng không đuổi kịp sao?
Qua buổi chiều, đường sông trở nên chật hẹp hơn, tốc độ của thuyền cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Nhất cùng Nhị Cẩu Tử nói chuyện một lát lại ăn chút lương khô, sau đó ngồi ở trước thuyền nhìn người lái thuyền chống thuyền. Người lái thuyền đi chân trần, đứng vững vàng ở mũi thuyền, trong tay cầm cái sào dài điểm nhẹ lên mặt nước, làm cho thuyền không ngừng lao nhanh về phía trước. Một người lái thuyền ở phía sau cũng làm như vậy, hai người rất ăn ý.
Qua một canh giờ sau, Lâm Nhất cảm thấy tốc độ thuyền lại tăng lên, tiếng nước ào ào chảy xiết, cảnh vật hai bờ sông nhanh chóng lùi về phía sau.
Người lái thuyền phía trước chợt hét lớn một tiếng:
- Qua bãi nguy hiểm rồi...!
Tiếng hô giống như một tiếng chuông vang làm tất cả mọi người trên thuyền chấn động tới mức tim đập nhanh. Người chèo thuyền phía sau cao giọng hát, tiếng hát cao vút vang vọng không ngừng.
Tất cả mọi người trên thuyền đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhị Cẩu Tử dựa ở trên hàng hóa, quấn sợi dây vài vòng ở trên người. Thấy Lâm Nhất quay đầu nhìn xung quanh, gã lớn tiếng hô:
- Huynh đệ, phía trước có chỗ dòng nước xiết nguy hiểm, cẩn thận bị văng ra ngoài!
Nói xong, gã khẽ lắc sợi dây trên người ra hiệu.
Lâm Nhất thấy tất cả mọi người đều nắm chặt vào thứ gì đó trên thuyền nên biết Nhị Cẩu Tử nói không sai. Hắn lại đứng gần cột buồm bên cạnh, nhìn về phía trước.
Đường sông mấy dặm phía trước đột nhiên hẹp lại còn năm sáu trượng, mấy tảng đá lớn đột ngột nhô lên cao hơn mặt nước hơn trượng, chỉ có khe hở chiều rộng hai trượng. Người lái thuyền dùng ngón chân bám chặt vào boong thuyền, trên chân tay nổi gân xanh, tập trung tất cả tinh thần giữ lực, nhưng không thấy có chút hoảng loạn nào. Điều này làm cho Lâm Nhất ở phía sau thấy được phải âm thầm khen ngợi.
Trong tai nghe tiếng nước chảy ầm ầm vang dội, đột nhiên nổi sóng lớn, từng đợt sóng đánh vào thuyền, biến thành từng mảng bọt trắng, giống như con rồng bạc đang bay lượn trong mây nhảy, không ngừng rít gào.
Mấy dặm đường thuỷ không ngờ thoáng cái đã đi qua. Chiếc thuyền trước mặt đã trực tiếp xông về phía giữa khe của tảng đá lớn, thuyền phía sau cũng theo sát.
Hai thuyền một đường như mũi thương lại như mũi tên hung hăng đâm về phía trước.
Mắt thấy thuyền phía trước sắp đi qua khe hẹp, chợt có nguy hiểm xuất hiện, một khúc gỗ tròn từ sau tảng đá lớn lướt ngang qua không trung đập xuống.
Khi mọi người trên hai thuyền đều nín hơi tập trung tinh thần nên không kịp kinh ngạc kêu lên, dường như có thể nghe thấy rõ ràng bụp một tiếng, khúc gỗ tròn đã đâm tới. Sau khi khúc gỗ tròn rơi xuống, tốc độ của chiếc thuyền phía trước đang lao nhanh chẳng khác nào con tuấn mã thoát khỏi dây cương, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, mơ hồ chỉ nghe được một tiếng hét thảm vọng ra...
Khúc gỗ tròn xuất hiện thình lình, tốc độ của thuyền cũng là rất nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng, cũng không kịp làm ra hành động gì.
Thuyền phía sau đã nối gót lao đến, không hề chậm lại. Dưới chân tất cả mọi người trên thuyền đều chấn động, đầu thuyền bỗng nhiên hất cao, cả chiếc thuyền bay lên không trung.
Bọt nước trắng xoá táp vào mặt, Lâm Nhất giống như cắm ở trên thuyền, không hề nhúc nhích. Người lái thuyền phía trước mặt bị hất tung lên, kêu thảm không dừng, đã bị cánh tay hắn nhẹ nhàng vung lên và nắm chặt.
- Ầm...
Thuyền gỗ dừng lại rồi một lần nữa rơi xuống mặt nước.
- Tõm tõm... Tõm tõm...
Người trên thuyền không ngừng rơi vào trong nước, tiếng kêu ầm ĩ vang lên bốn phía.
Vẻ mặt Nhị Cẩu Tử trắng bệch, kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt. Trên cả chiếc thuyền chỉ có mình cùng Lâm Nhất trước mặt không bị hất xuống. Không đúng? Tầm mắt bị nước dội ướt, không biết là mồ hôi hay là nước sông, gã lau mặt và trợn tròn mắt mới nhìn rõ trong tay Lâm Nhất còn nắm theo một người đang vung vẩy loạn tay chân.
Nói cách khác, những người khác trên chiếc thuyền này đều bị rơi vào trong nước. Nếu không phải do dùng dây thừng trói mình lại, bây giờ Nhị Cẩu Tử cũng ở trong nước.
Chỉ thấy dòng nước chảy xiết một hai dặm mới dần dần chậm lại. Trên mặt nước mấy chục trượng trống trải. Không có người lái thuyền lo liệu, thân thuyền phái trước bị đổ nghiêng không tiến lên, mắc cạn ở cách bờ ba bốn trượng. Hơn nửa số người trên thuyền cũng rơi xuống nước, vẫn còn không ngừng bơi.
Nhị Cẩu Tử chưa kịp cảm thấy may mắn lại kinh hãi kêu to lên. Chỉ thấy có năm sáu chiếc thuyền nhỏ từ hai bên bờ đánh bọc đến. Trên thuyền nhỏ có khoảng hai mươi người với vẻ mặt dũng mãnh và đầy hưng phấn, trong tay cầm binh khí không ngừng thét to.
Người rơi xuống nước không kịp tránh né lại bị người trên thuyền dùng một đao chém xuống.
Ánh đao hiện lên là một tiếng kêu thảm vang lên, trên mặt nước liền đỏ sẫm một mảng.
Nhị Cẩu Tử cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trái tim băng giá. Gã khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu và quát to một tiếng, kéo sợi dây trên người, rút cương đao ra chợt bò lên, chạy về phía bên mép thuyền.
Nhị Cẩu Tử biết xung quanh thuyền đều là đám người tiêu cục rơi xuống nước, để những người kia đi qua thì đừng mong sống sót nữa. Trong lòng gã sốt ruột, dưới chân lại trượt một cái, lảo đảo ngã, thiếu chút nữa đã lao ra khỏi thuyền. Gã còn chưa kịp bò lên thì trong nước lại có hai người khác bị chém.
Lúc này, chiếc thuyền lớn dưới thân Nhị Cẩu Tử vẫn xuôi dòng lao về phía trước, không ngờ lướt qua chỗ thuyền mắc cạn trước mặt, tiếp tục trôi đi, bỏ lại đám người rơi xuống nước ở phía sau. Trước mặt có hai chiếc thuyền nhỏ quay đầu xông tới, binh khí sáng loáng vung vẩy khiến trước mắt Nhị Cẩu Tử biến thành màu đen. Trong lòng gã nghĩ, thế này là xong rồi.
Bọn họ đã sớm có âm mưu từ trước, đầu tiên là lập cạm bẫy sau tảng đá lớn, sau đó chờ mọi người rơi xuống nước liền vây kín giết. Mình bơi bình thường, mắt thấy đường sống xa vời nên trong lòng buồn bã...