Vô Tiên

Chương 779: Những ngày tháng trong núi (2)




Nơi này ở giữa lưng núi, vách núi cao hơn mười trượng được san bằng, hai bên vách núi dốc đứng, dựa vào một bên núi có một cái sơn động. Phóng tầm mắt nhìn lại, núi như bao chùm khắp nơi này, nhìn hai bên trái phải thoáng như đặt mình vào nơi ngăn cách với nhân thế vậy.

Đây cũng là một động phủ tiên nhân ư? Cửa động cũng không tồn tại cấm chế, đi vào vừa nhìn thì sơn động không lớn, chỉ có một phòng mà thôi, rất đơn sơ. Bên trong phòng đá không có vật gì, ngay cả một cái bồ đoàn tĩnh tọa cũng không có cái nào. Chỉ là, trên vách đá có khắc hai hàng chữ.

- Trong núi không biết ngày tháng, một giấc mộng đã trải qua nghìn năm.

(Nguyên văn: Sơn trung vô nhật nguyệt, nhất mộng dĩ thiên niên.)

Nét chữ này cứng cáp mạnh mẽ, bút pháp theo phong cách cổ xưa. Sau khi xem tỉ mỉ, thưởng thức kỹ, chỉ cảm thấy ý tang thương vô tận xông tới mặt khiến người ta rung động tâm hồn, nhất thời như đầm lạnh không gợn sóng, chỉ một thoáng đã trầm tĩnh.

Chủ nhân trước kia của động phủ này rất thú vị! Yên lặng cảm thụ một phen, Lâm Nhất xoay người đi vào thạch thất ở một bên. Duy nhất chỉ có thạch tháp, thạch kỷ, còn không có vật gì khác, nhưng lại không nhiễm một hạt bụi nào.

Từ một khắc bước vào Huyền Thiên tháp chính là không ngừng bôn ba, kỳ ngộ không dứt, trong lòng mình có thêm nhiều ý tưởng tốt, nhưng trong chốc lát lại khó có thể tìm ra manh mối. Lâm Nhất thật sự có chút mệt mỏi! Lúc này có một nơi yên lặng có thể nghỉ tạm như vậy, xác thực khó có được. Không nhận thấy xung quanh có dị thường gì, hắn lấy Tứ Tượng kỳ ra chặn động khẩu lại, lúc này mới tới trước thạch tháp, ngồi xếp bằng.

Một ngày sau, Lâm Nhất mở mắt, vẫn chưa đứng dậy mà là cảm nhận lúc yên tĩnh này, nhẹ giọng ngâm một câu “Trong núi không biết ngày tháng, một giấc mộng đã trải qua nghìn năm”. Lập tức, hắn nhẹ nhếch khóe miệng lên, cười tự giễu một cái. Ở một nơi quanh năm chẳng biết thời gian này mà nhởn nhơ chính là cuộc sống mà mình luôn hướng tới! Có lẽ, Cổ tiên nhân nhàn hạ thoải mái cũng chỉ như thế này mà thôi!

Thần thức quét một vòng trong ngoài sơn động một lượt, tất cả yên lặng như hôm qua. Nếu ở nơi này tĩnh tu, có thể kéo dài nhật trình tiếp theo không? Lâm Nhất suy nghĩ một chút, lập tức lại lắc đầu, thu hồi lại suy nghĩ này. Hắn lấy túi càn khôn ra, lộn ngược cả đáy. Sau một vài tiếng động nhỏ, một đống đồ ngổn ngang xuất hiện ở trước mặt.

Không hổ là đệ tử trong hàng tinh anh của Chính Dương Tông, của cải có thể nói là cực kỳ phong phú. Linh thạch đã nhiều hơn trăm khối, còn vài món linh khí cùng một xấp điệp phù nữa. Hiện nay Lâm Nhất không thiếu tinh thạch, còn như phi kiếm là hạ phẩm hay là trung phẩm, hắn thấy dùng tiện tay là tốt rồi. Quyết đấu sinh tử, ưu thế về linh khí tuy quan trọng nhưng đạo thủ thắng cuối cùng vẫn quyết định bởi con người.

Đây là một cái Nguyệt Hoàn, nhớ là lúc chém giết, vật này rất kiên cố. Lâm Nhất đưa thủ quyết ra, lập tức luyện hóa tương kỳ, vừa vặn giống như một cái nhẫn, hắn đeo lên ngón giữa của tay trái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thu thập đồ đạc trước người một lượt, trên tay Lâm Nhất chỉ còn lại hai cái dục giản. Một cái là “Chính Dương tâm pháp”, bên trong chứa công pháp từ Trúc Cơ tới Kim Đan.

Một miếng khác chính là thư từ của Trịnh gia. Thì ra, gia chủ Trịnh gia tên là Trịnh Thanh Toàn. Người này nói trong thư rằng Lâm Nhất là kẻ cắp tội ác tày trời, cũng ra lệnh cho con cháu Trịnh gia thấy kẻ thù không đội trời chung như vậy, phải đánh chết!

Khẽ kêu một cái, ngón tay của Lâm Nhất dùng sức làm bức thư biến thành mảnh vụn. Hắn thu hồi Tứ Tượng kỳ, đi ra khỏi sơn động.

Nơi này thực sự là một nơi tốt, linh khí nồng nặc, u tĩnh mà tị thế. Chỉ là, thiếu đi trời trong nắng ấm, nhiều thêm một phần tĩnh mịch. Khi ánh mắt lần nữa rơi trên vách núi đá, Lâm Nhất dừng bước chân, chậm rãi chuyển hướng đi về phía đó.

Trên một mặt vách đá cao hơn một trượng, dài chừng mười trượng có khắc một số bản vẽ người thú. Hôm qua lúc mới tới, Lâm Nhất chưa kịp để ý, mà lúc này nhìn thấy, đá khắc này có thêm ý hàm xúc khó hiểu.

Nhìn lên từ bên phải, đá thô được khắc lên có thể phân biệt tình hình đại khái.

Một đám người trần truồng lộ thể săn bắn trong vùng hoang dã. Mà con mồi chính là Thượng Cổ dị thú trong tin đồn, đang chạy tứ tán bốn phía....

Hình ảnh kế tiếp chính là một số người quấn lại chém giết lẫn nhau, điều khiển phi long, ngự dị thú, đấu tới trời đất mù mịt... trong cuộc tranh đấu, đám người bị thua bay qua trời sao, bay tới chỗ rất xa, sau đó xây dựng lại gia viên... những tộc quần này an định lại, không hề trần truồng lộ thể mà mặc y quan, theo lễ chế, hòa thuận vui vẻ... không biết tại vì sao, những người trần truồng lộ thể đó lại tiếp tục đuổi theo, đai chiến lại bắt đầu...

Trên vách đá dựng đứng trước động phủ, năm hình ảnh nối liền thành một thể, lại như tạo thành một câu chuyện.

Nhìn từ đầu tới cuối mấy lần, ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào chỗ hình ảnh trống rỗng phía sau cùng, trầm tư...