Nhìn thoáng qua Lâm Nhất đang im lặng không lên tiếng, Ngô Thất thẳng thắn gục đầu xuống ý bảo Ngọc Lạc Y bẩm báo. Người sau dù sao cũng là đệ tử của Đan Dương các, có quan hệ sâu xa thâm hậu với Yến Khởi, đứng ra nói chuyện không thể tốt hơn được.
Ngọc Lạc Y chính là đệ tử của Lãnh Thúy, còn Lãnh Thúy lại là phu nhân của Yến Khởi. Như ở trước mặt sư phụ, Ngọc Lạc Y cũng không cố kỵ, liền nói đại thể một lượt chuyện sau khi tiến vào Huyền Thiên tiên cảnh gặp phải chuyện gì. Chỉ là, một phen nghịch chuyển mới rồi, nàng nói rất cặn kẽ.
Yến Khởi chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ đứng lặng, trong đôi mắt nửa khép hờ có tinh quang hiện lên. Đợi lúc Ngọc Lạc Y nói tới kim long là do Lâm Nhất thả ra thì nàng ngừng lại, vẻ mặt áy náy cùng bất an.
- Lâm Nhất, lại là ngươi? Có thể cho bản các một câu trả lời hợp lý không?
Yến Khởi mặt trầm như nước chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bén hùng hổ doạ người.
Uy thế Kim Đan hậu kỳ lại mạnh mẽ như vậy. Nhìn vào ánh mắt của Yến Khởi như đối mặt với vực sâu, trong khoảnh khắc đã khống chế Lâm Nhất, bản thân khó có thể hành động. Trong lòng hắn phát lạnh, gắng gượng ngẩng đầu lên, gằn từng chữ từng câu:
- Uy lực của Kim Long thủ như thế nào, tại hạ cũng hồ đồ không biết trước.
- Hừ! Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, nhưng lại làm rối loạn linh mạch của Thiên Cơ đỉnh, còn lừa dối nghĩ người khác không biết, ngươi lại ngây thơ tới mức không biết trước sao hả?
Nói rồi, Yến Khởi chợt bắt đầu cười lạnh.
Người của Đan Dương sơn đều biết chuyện linh mạch, cuối cùng tuy nói là không giải quyết được gì nhưng lại như nước với lửa với Thiên Khu các cùng Thiên Cơ các. Ai ngờ, Vệ Tòng - Vệ các chủ lại là người chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Ngô Thất ngẩng đầu lên, con mắt đã trợn tròn; còn Mộc Thiên Viễn thì nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không nhịn được lui về phía sau một bước. Ngọc Lạc Y cũng há nửa miệng ra thở dốc, cũng chỉ lo nhìn chằm chằm sắc mặt của Yến Khởi, càng lúc càng khiếp sợ hơn.
Hành vi Kim Long thủ nghịch thiên, như thực như ảo làm người ta khó có thể tin. Nhưng Lâm Nhất lại quy công cho uy thế Kim Long thủ của Chính Dương tông, tuy nói chỉ là tìm một cái cớ nhưng đám Ngọc Lạc Y vẫn cảm thấy may mắn trong lòng. Trở về hỏi thăm trưởng bối trong tông môn, nói không chừng Kim Long thủ thật có chỗ thần dị mà không muốn người ta biết thì sao? Lại thêm mới vừa qua được đại kiếp, cũng không có ai muốn nghĩ quá nhiều, chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên, về sau lại tính tiếp.
Nhưng thân phận của Yến các chủ bậc nào chứ, lời nói ra không thể giả được. Một đệ tử Luyện Khí làm như thế nào có thể thâm nhập vào Thiên Cơ đỉnh, lại làm thế nào có thể làm rối loạn linh mạch, những chuyện này cũng làm người ta phải suy nghĩ.
Lúc này Lâm Nhất bất chấp suy nghĩ của người khác, chỉ là bất đắc dĩ thở dài. Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Chuyện trên thế gian vẫn không thể ổn thỏa hết được! Trách ai đây? Đều là do Kim Long kiếm gây họa. Nếu không phải tại Kim Long kiếm, mình đâu có bản lĩnh cao như vậy để đi làm rối loạn linh mạch? Nếu không phải Kim Long kiếm, vừa rồi Kim Long thủ tại sao lại nghịch thiên như vậy? Kim Long kiếm à Kim Long kiếm, ngươi lại hại ta khổ sở rồi! Chỉ có điều ngươi cũng đã cứu ta một lần. Chỉ là cửa ải trước mắt này ta phải làm thế nào mới vượt qua được đây?
- Yến các chủ, ngươi tin lời của tại hạ không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ một phen, Lâm Nhất trầm giọng nói.
- Ồ?
Uy thế trên người Yến Khởi thu lại, tà nghễ nhìn Lâm Nhất, mặt không thay đổi, hừ nói:
- Nói hay không ở ngươi, có tin hay không là ở ta.
- Lúc ở trên Thiên Cơ đỉnh chế tạo ra đường trị thủ, tại hạ nhàn hạ nên tu tập Chính Dương Kim Long thủ, ai ngờ Kim long không nghe theo sai khiến, sau đó chui xuống đất, vài ngày sau tự mình quay lại. Than thở với chỗ ảo diệu của “Chính Dương tâm pháp” nhưng lại không làm theo ý muốn của tại hạ. Rồng là do lân trùng trưởng thành, vua của vạn thú. Chỗ có long uy, vạn thú không thể không cúi đầu. Cố nhiên, mới vừa rồi kim long hiển thánh là một bất ngờ đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều Kim Long thủ này rốt cục là có gì kỳ quặc mà lại khó có thể khống chế như vậy, xác thực là làm người ta cảm thấy khó hiểu! Cũng xin Yến các chủ chỉ giáo!
Nói xong, Lâm Nhất chắp tay một cái, dáng vẻ cúi đầu lắng nghe.
Ánh mắt lóe lên, tay nắm lấy râu xanh, Yến Khởi lần nữa đánh giá người trẻ tuổi trước mắt này, bỗng thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lẩm bẩm:
- Huyền Minh Giới Trung Thiên.
Một lúc sau, gã lại lạnh giọng nói:
- Nghĩ tới chuyện mạng sống của ba người họ không có quan hệ gì với ngươi, việc này sau này tính cũng không muộn, tiểu tử.
Yến Khởi xoay người lại, trên mặt mang nụ cười trào phúng, nói:
- Chỉ bằng vào mới vừa rồi nói bậy nói bạ, ngươi chết không có gì đáng tiếc!
Nói rồi, gã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn một cái rồi bay lên không trung.
Cùng lúc đó, trong ngóc ngách của Tứ Cực sơn, vô số tia kiếm hồng đột nhiên mọc lên từ mặt đất. Chỉ thấy dưới sắc trời vàng óng, thấp thoáng trong mây mù mơ hồ hiện ra một lầu các rực rỡ nguy nga trên không trung.