Niên Tứ trốn ở dưới một tảng đá lớn, gấp đến xoay quanh. Hủy Thú còn không chịu rời đi, đảo mắt lại muốn lao xuống lần nữa, mà chỗ hắn đứng mũi chịu sào, sợ là khó có thể may mắn thoát khỏi.
Hồng Lăng là vết xe đổ, chạy không thể chạy, trốn cũng không thể trốn, này như thế nào cho phải! Hắn không khỏi nhìn về phía Niên Tù cách đó không xa cầu trợ, kia là trưởng bối của Chính Dương Tông, cũng là tộc thúc của hắn, càng là dựa vào của hắn giờ khắc này.
Niên Tù lo lắng, đang thầm hô không may! Thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Chính Dương Tông, đi ở địa phương nào cũng là tồn tại làm người kính ngưỡng, nhưng hiện nay hoảng sợ như chó nhà có tang. Chỉ bất quá đối mặt Thượng Cổ dị thú hung tàn như vậy, có khóc cũng không làm gì được! Thấy Ngô Thất ở nơi không xa xoa mông, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, hắn vội truyền âm hỏi:
- Ngô sư đệ, Hủy Thú kia dây dưa không ngớt, ở lại chỉ có một đường chờ chết, ngươi có biện pháp nào không?
Ngô Thất không phải là không muốn chạy, nhưng không dám lấy tính mạng ra đánh cược. Đây chỉ là ba con Hủy Thú, đã khó có thể đối phó như vậy, nếu lại tới mấy con, vậy đập đầu chết cho xong, đỡ phải khổ thân. Nhưng hắn biết, trốn ở một chỗ là khó thoát vận rủi!
Thấy Niên Tù muốn hỏi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng đen tuần tra giữa bầu trời, khuôn mặt hắn hiện lên quyết tâm, oán hận gắt một cái:
- Trước cũng chết sau cũng chết, không bằng ngươi ta ngự kiếm thử một lần, chỉ bay sát đất, có thể mượn địa lợi chạy trốn.
Mắt Niên Tù sáng lên, khen hay nói:
- Đó là một biện pháp, việc này không nên chậm trễ...
Đang khi nói chuyện, ba con Hủy Thú kia lần thứ hai vọt xuống. Niên Tù bỗng nhiên từ nơi ẩn thân lao ra, nắm lấy Niên Tứ ngự kiếm bay lên, không quên hét lớn một tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mỗi người một đường!
Hai sư điệt đảo mắt liền chạy xa.
Động tác và dụng ý của Niên Tù, mấy người còn lại sao còn không rõ. Vạn Tử Bình vội vàng chạy đến bên người Ngọc Lạc Y hô to.
- Sư thúc cứu ta...
Ngô Thất chân đạp phi kiếm, chạy về phía Mộc Thiên Viễn và Lâm Nhất vội vã hô:
- Ta chỉ có thể mang một người...
Mộc Thiên Viễn lập tức nhảy lên, nhưng trong lúc cấp bách nhìn lại... chỉ thấy Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng khoát tay.
Ầm ầm ầm, Lâm Nhất nằm tại nguyên chỗ chưa động, nhưng mở mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Không có thời gian trì hoãn, Ngô Thất mang theo Mộc Thiên Viễn, Ngọc Lạc Y mang theo Vạn Tử Bình, Niên Tù mang theo Niên Tứ, ba đạo kiếm hồng giống như cầu vồng, phá vòng vây rời đi.
Ba con Hủy Thú chạy vội đến, dường như bị khơi dậy hứng thú, trở nên càng hung mãnh, phân biệt đuổi theo ba tia kiếm quang. Có lẽ vì nơi này động tĩnh quá lớn, trên trời cao lại có mấy bóng đen vọt tới.
Thấy thế, Lâm Nhất gục trên mặt đất không nhúc nhích, khẽ lắc đầu. Mới vừa rồi không phải hắn hy sinh vì nghĩa, mà là hắn biết lao ra như thế, căn bản trốn không thoát.
Tốc độ của Hủy Thú quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả phi kiếm cũng không thể sánh vai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tù mang theo Niên Tứ, vừa chạy đi không bao xa, liền bị một bóng đen ngăn cản, hắn không thể không quay đầu tránh né, nhưng Hủy Thú phía sau đã mở ra miệng rộng, huy động lợi trảo...
Bất đắc dĩ, Niên Tù chỉ có thể lấy ra phi kiếm ngăn địch. Cả người Hủy Thú giống như xương đồng da sắt, căn bản không sợ phi kiếm sắc bén, còn tàn bạo nhào tới...
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong một vùng mưa máu, thúc cháu Niên Tù trở thành mỹ vị trong miệng Hủy Thú! Mùi máu tanh dày đặc tràn ngập ra, lại có bóng đen từ không trung đập tới...
Tứ Cực Sơn trở thành nơi săn bắn của Hủy Thú. Mà con mồi là mấy tu sĩ không may của Chính Dương Tông.
Dưới một tảng đá lớn, Lâm Nhất còn lẳng lặng nằm úp sấp. Lúc này quanh người hắn không có một chút sóng linh lực chấn động, ngay cả khí tức cũng đình trệ, giống như một tảng đá không có sinh cơ, cùng quanh mình hợp thành một thể. Chỉ có đôi mắt kia thỉnh thoảng lại nháy lên.
Huyễn Linh Thuật bị Lâm Nhất vận dụng đến cực hạn. Có thể tránh thoát Hủy Thú trên đỉnh đầu hay không, thì không ai biết.
Ngọc Lạc Y mang theo Vạn Tử Bình, tương tự chưa trốn bao xa, liền lâm vào Hủy Thú bao vây. Dục vọng cầu sinh để nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Niên Tù, chỉ có thể đạp lên ánh kiếm qua lại trong khe hở, tình hình tràn ngập nguy cơ. Ngô Thất cũng không dám đi xa, hắn đã hiểu rõ, nếu không có địa lợi, qua trong giây lát sẽ bị Hủy Thú nuốt hết.
Chỉ một lát, đã có chừng mười con Hủy Thú tham dự vào trận truy đuổi này. Hai người Ngô Thất mệt mỏi, thầm sinh hối hận, nhưng lúc này đã muộn.
Bốn người này khó thoát khỏi cái chết a! Lâm Nhất gục trên mặt đất bất đắc dĩ cúi thấp đầu. Chưa kịp suy nghĩ, đã nhận ra phía trước dị thường, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu đến, vẻ mặt phẫn nộ...
...