Vô Tiên

Chương 768: Tai bay vạ gió (1)




Lúc này bầu trời ảm đạm đi rất nhiều, nhưng không ngại mấy người ở phía trước hái linh dược trong núi. Tiếng cười của Hồng Lăng thỉnh thoảng truyền đến, xem ra chuyến này thu hoạch khá dồi dào. Lâm Nhất đi ở cuối cùng, tự nhiên là cái gì cũng không chiếm được. Nhưng hắn vẫn như cũ, chậm rãi đi tới.

- Lâm... Lâm Nhất, ngươi không ngại đi ở phía trước, có khi sẽ có một phen thu hoạch.

Mộc Thiên Viễn đi ở trước Lâm Nhất, sau khi cùng Niên Tứ chia vài cây linh dược, hắn thả chậm bước chân. Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nói, sắc mặt có chút lúng túng.

Hơi chút bất ngờ nhìn thoáng qua Mộc Thiên Viễn, Lâm Nhất nói:

- Đa tạ Thiên Viễn huynh! Thiên địa linh vật, người có đức thì được. Tất cả tùy duyên cho thỏa đáng!

Mộc Thiên Viễn âm thầm gật đầu, thần sắc dễ dàng hơn rất nhiều, hỏi:

- Các vị tiền bối vốn có thể ngự kiếm phi hành, nhưng vì sao theo chúng ta khổ cực như vậy, ngươi có biết nguyên do không?

- Ngọn núi này tên là Tứ Cực, có tin đồn ngự kiếm phi hành rất nguy hiểm.

Lâm Nhất chậm rãi nói, cũng không phải hắn hiểu nhiều, mà là trong tay có địa đồ tiên cảnh. Vì vậy từ lâu hiểu rõ nguyên do, nghe Mộc Thiên Viễn hỏi, hắn liền thuận miệng nói.

- Ồ! Không ngờ ngươi biết nhiều như thế!

Bước chân lần thứ hai chậm lại, cùng Lâm Nhất cách nhau càng gần. Mộc Thiên Viễn chỉ vào ngọn núi xa xa nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Điển tịch có nói, Kim Long đi Tứ Cực, Huyền Minh giới trung thiên, chính là nói Tứ Cực Sơn này khác thường. Tương truyền, chỗ cao trên ngọn núi này không chỉ có cấm chế tồn tại, trên đỉnh còn có Giao Long chiếm giữ. Đừng nói tiền bối Trúc Cơ kỳ, ngay cả Kim Đan tổ sư, sợ là cũng không dám dễ dàng ngự kiếm phi hành lên không!

- Đa tạ Thiên Viễn huynh chỉ giáo!

Lâm Nhất khách sáo một câu, sau đó âm thầm trầm tư.

Phát hiện động tĩnh phía sau, Vạn Tử Bình xoay người lại. Thấy hai người đang nói chuyện, sắc mặt hắn trầm xuống. Mộc Thiên Viễn lập tức im miệng không nói, ra vẻ vô sự gật đầu ra hiệu, nhưng đối phương bất mãn hừ một tiếng.

- Gia tổ đã truyền lệnh xuống, ân oán của ngươi và Vạn gia, Mộc gia ta sẽ không hỏi đến. Một Vạn Tử Bình không đáng sợ, nhưng sau lưng của hắn là cả Vạn gia!

Mộc Thiên Viễn tiếp tục nói, chỉ là cải thành truyền âm.

Toàn bộ Vạn gia? Lâm Nhất nhếch miệng, trong thần sắc hiện lên ý lạnh.

- Trịnh Nguyên ở trong tông môn không có những tộc nhân khác. Chỉ là Vệ Các chủ và Trịnh gia giao tình thâm hậu, ngươi...

Nói đến chỗ này, Mộc Thiên Viễn ngậm miệng, cười khổ lắc đầu. Tuy mang theo tâm tư lấy lòng Lâm Nhất, nhưng nghĩ tới Vệ cách chủ là Kim Đan tổ sư, hắn lại rất khó xử. Một tu sĩ Luyện Khí kỳ, tại sao lại đắc tội nhiều người như vậy?

- Ha ha!

Lâm Nhất không tỏ rõ ý kiến nở nụ cười, nhưng ngừng lại bước chân, ngửa đầu nhìn tới...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong bầu trời lờ mờ, bỗng nhiên lướt qua một đạo kiếm hồng, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua màn trời, cực kỳ đáng chú ý. Này nhất định là một tu sĩ nào đó gấp gáp ngự kiếm phi hành, nhưng tình cảnh tiếp đó khiến người trợn mắt ngoác mồm, chỉ thấy trên thương khung, bỗng nhiên thoát ra mấy bóng đen, nhanh như chớp giật, thẳng đến tu sĩ kia.

- Đáng chết, từng người cẩn thận!

Chưa thấy rõ kết cục của tu sĩ kia, phía trước Niên Tù đột nhiên quát to. Lâm Nhất quay đầu nhìn, thần sắc biến đổi, vội triệu ra phi kiếm, lắc mình trốn ở dưới một tảng đá lớn.

Oanh...

Như phong lôi quán đỉnh, tiếng ầm ầm ầm từ trên trời giáng xuống. Tùy theo mà tới chính là ba con quái vật dài bốn năm trượng, tựa như xà mà không phải xà, tựa như giao mà không phải giao, bốn chân loạn đạp, lưng mọc hai cánh, khí thế hung hăng, thẳng đến tám người trong sơn đạo.

Ầm... một tiếng, tảng đá lớn bị vỗ nát nửa bên, đá vụn tung toé, quái vật kia lắc đầu quẫy đuôi phóng lên trời, Lâm Nhất không dám thất lễ, vội vàng trốn đến một tảng đá khác.

Ầm, ầm...

Trong tiếng nổ vang, lại hai tảng đá bị đánh nát tan, trong mưa đá, thân ảnh của Niên Tù và Ngô Thất lao ra, cuống quít tránh né quái thú tập kích.

Hai bên sơn đạo có rất nhiều quái thạch hình thái khác nhau, thời điểm dị biến xuất hiện, những tảng đá lớn này vừa vặn thành chỗ ẩn thân của tám người Chính Dương Tông. Lâm Nhất vừa tránh thoát một kiếp, co rúc ở dưới một tảng đá, giương mắt nhìn lên...

Mấy người phía trước đều chật vật không thể tả, hoặc nằm úp sấp, hoặc quỳ, từng cái dựa vào tảng đá, Niên Tù và Ngô Thất càng thê thảm.

- Phi! Đều là người kia ngự kiếm rước lấy tai vạ, hại khổ chúng ta a!