Lâm Nhất không hề bị lay động, mà nhướng mày, trong mắt lóe lên sát khí. Nhưng lúc này, trong sơn cốc bỗng dưng hiện ra bốn nhân ảnh.
Người tới chính là bốn người từ trong động phủ thoát ra, nhìn thấy Lâm Nhất và Vạn Tử Bình giương cung bạt kiếm, Niên Tù và Ngô Thất vội vọt tới, lớn tiếng quát...
- Mau dừng tay!
Ngô Thất vừa nói xong, Niên Tù lại nói:
- Lâm Nhất, ngươi giết Trịnh Nguyên còn chưa đủ sao?
Đột nhiên nhìn thấy mấy đồng môn, hai người này không vui còn kinh hải. Ngọc Lạc Y bất quá là Trúc Cơ sơ kỳ, còn bệnh nặng mới khỏi, mà mấy người còn lại đều là đệ tử Luyện Khí kỳ. Làm người cảm giác không ổn là, mấy người này rõ ràng phát sinh tranh chấp với Lâm Nhất.
Ở trong sơn động, tuy sự có nguyên nhân, Y Trăn và La Dật chết ở trong tay mình. Đối với chuyện này, Niên Tù và Ngô Thất tâm có bất an. Ai nghĩ mới từ trong Tiên Nhân Động thoát thân, lại thấy đồng môn chém giết. Huống chi lại là tiểu tử thâm tàng bất lộ kia tham dự. Như vậy Trịnh Nguyên cũng không phải đối thủ của hắn, tiểu tử này còn hiềm phiền phức không đủ sao?
Đám người Ngọc Lạc Y nhìn thấy hai người Niên Tù, vội vàng tiến lên chào, lời nói của Niên Tù cũng nghe được rõ ràng. Cái gì? Hắn giết Trịnh Nguyên? Một đệ tử Luyện Khí kỳ, giết tu sĩ Trúc Cơ kỳ Trịnh Nguyên? Đặc biệt là Vạn Tử Bình, trong lòng giật mình, vừa rồi kiêu ngạo nhất thời không còn hình bóng, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lâm Nhất, la hoảng lên...
- Ngươi... Ngươi thật sự giết Trịnh Nguyên?
Tuy biết Niên Tù sẽ không nói dối, nhưng đám người Ngọc Lạc Y giống như Vạn Tử Bình, đều nhìn về Lâm Nhất. Người khiếp sợ nhất không ai qua Mộc Thiên Viễn. Người trẻ tuổi mặc hôi bào, thần sắc lãnh đạm kia, dưới cái nhìn của hắn lại xa lạ như thế.
Liên Tâm và Hồng Nhi cũng đi tới, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người mình. Trên mặt Lâm Nhất không có biểu tình gì nhìn một vòng, không để ý Vạn Tử Bình, mà nhìn về phía Niên Tù đột nhiên mở miệng nói:
- Y Trăn tiền bối và La Dật sư huynh vì sao lâm nạn, Niên tiền bối có thể giải thích cho đệ tử một chút hay không?
- Cái này... Cái này...
Sắc mặt Niên Tù biến thành màu đen, nhất thời vô ngữ. Bị một tiểu bối không nể mặt mũi hỏi như vậy, hắn muốn nổi giận, nhưng Ngô Thất khẽ đảo mắt, ho khan một tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khái khục... ở trong động phủ, mọi người tao ngộ biến cố, Y Trăn sư đệ và La Dật sư điệt đều bất hạnh gặp nạn, ngay cả Trịnh Nguyên cũng không thể may mắn thoát khỏi, tâm tính bị lạc lối, làm ra cử chỉ nguy hại đồng môn. May có Lâm Nhất đúng lúc ra tay, lúc này mới để chúng ta bình yên thoát thân. Niên sư huynh...
Niên Tù ân một tiếng, lập tức làm ra vẻ bừng tỉnh, gật đầu nói:
- Ai... Đúng là như thế. Chỉ tiếc Trịnh Nguyên, bị lạc lối đến kết cục thân tử đạo tiêu...
Hai người một hỏi một đáp, trong lời nói quá giả, rất khó tự bào chữa, nhưng không người dám nghi vấn. Ngay cả Liên Tâm và Hồng Nhi cũng nhìn nhau, buồn bã không nói gì.
Trong động phủ Tiên Nhân kia, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ người khác không thể nào biết được. Chỉ bất quá Niên Tù và Ngô Thất đều giúp một đệ tử ngoại môn nói chuyện, thực làm người cảm thấy không bình thường. Vạn Tử Bình chỉ có thể ngượng ngùng thu phi kiếm, ánh mắt nhìn Lâm Nhất, trong oán độc mang theo vài phần kiêng kỵ.
Một hồi phân tranh giống như biến thành vô hình, mọi người yên lòng, lúc này mới chào hỏi, lẫn nhau nói kỳ ngộ trong Hoàn Thiên Cảnh. Tiên Nhân Động thì bị quên, không người nói tới.
Thương thế của đám người Niên Tù và Ngô Thất chưa lành, Liên Tâm và Hồng Nhi cũng như thế, sơn cốc trước mắt rất u tĩnh, chính là nơi chữa thương tốt. Vì vậy Ngọc Lạc Y liền đề nghị nghỉ ngơi hai ngày, mọi người cũng đáp ứng. Lâm Nhất một mình đi đến một góc, khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa.
Sau ba ngày, vì tìm đồng môn, Liên Tâm và Hồng Nhi xin cáo từ rời đi trước, đám người Niên Tù lấy lễ đưa tiễn. Làm người bất ngờ là, trước khi hai nữ tử này lên đường, lại không hẹn mà cùng đến trước mặt Lâm Nhất nói lời từ biệt, hoàn toàn không có cái giá của cao nhân tiền bối.
Liên Tâm và Hồng Nhi cũng không có hảo cảm với Lâm Nhất, thần sắc nhàn nhạt hỏi thăm một chút liền nhẹ nhàng rời đi. Đối với cái này, Niên Tù và Ngô Thất không để ý, nhưng mấy người khác lại cảm thấy bất ngờ, thần sắc khác nhau.
Lại trì hoãn một ngày, thương thế của Niên Tù và Ngô Thất khỏi hẳn, khí sắc của thầy trò Ngọc Lạc Y cũng không tồi. Vì vậy tám người tiếp tục đi về phía Huyền Minh Điện. Người đông thế mạnh, tình hình tự nhiên không giống. Dọc theo đường đi rất ít gặp phải phiền phức, ngẫu nhiên gặp một hai tu sĩ lạc đàn, nhìn thấy đoàn người như thế, cũng xa xa tách ra.
Càng tiến về phía trước, thế núi càng cao, đường dưới chân cũng càng khó đi. Theo đường mòn trong ngọn núi, tám người xếp hàng ngang, đi xuyên qua cự thạch kỳ phong.
Ở cuối đoàn người, Lâm Nhất đang chầm chậm đi tới. Nhìn hai bên sơn đạo đá lởm chởm, hắn âm thầm cẩn thận. Nơi này hẳn là phúc địa của Huyền Minh Điện, tên là Tứ Cực Sơn.
Mơ hồ có thể thấy được mấy ngọn núi cao vót, giống như trụ trời, đẩy lên vùng thế giới trước mắt.