Vô Tiên

Chương 766: Xung đột (1)




Giữa không trung, bức tranh giống như lá rụng, chậm rãi rơi xuống. Hình ảnh như trước, chỉ là tinh huyết ấn ký ở mi tâm Bạch Hồ đã không thấy.

Kinh ngạc xuất thần một chút, Lâm Nhất thu hồi bức tranh, thân hình hơi động, chạy ra khỏi cửa động... cảnh tượng trước mắt biến đổi, khi hắn nhìn lại, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên...

Vị trí trước mắt rất quen thuộc, này rõ ràng là sơn cốc tiến vào động phủ Mạc Hồi. Mà làm Lâm Nhất cảm giác kinh ngạc là, núi xanh như trước, chỉ có động phủ kia không thấy bóng dáng. Ngay cả trước đó một mảnh hỗn độn, cũng không còn tồn tại, không nhìn thấy một chút vết tích có người tới.

Chẳng lẽ sơn cốc này không phải sơn cốc lúc trước? Đứng ở trong sơn cốc, âm thầm vận chuyển linh lực vào tròng mắt, ám đồng màu đỏ thẫm xuất hiện, trong hai con ngươi lập loè hư mang màu đỏ. Lúc này thần sắc của Lâm Nhất có chút yêu dị. Chỉ chốc lát qua đi, thần thái hắn như trước, chỉ hơi chút thất lạc lắc đầu một cái.

Dưới Huyễn Đồng, trong sơn cốc không có dị thường. Nhưng động phủ vô tung vô ảnh, tiên tung cũng không thể tìm kiếm! Thiên Huyễn nói không sai, Tiên Nhân phủ vạn năm, chỉ đợi người hữu duyên... Người hữu duyên?

Lâm Nhất định rời đi, ngoài sơn cốc bỗng nhiên hiện ra mấy thân ảnh, khiến cho hắn âm thầm cau mày. Chẳng lẽ Hoàn Thiên Cảnh nhỏ như vậy, như không sao luôn gặp phải mấy người này?

Ra vẻ không thấy mấy người tới, Lâm Nhất muốn tự đi, ai ngờ có người không muốn buông tha hắn, dĩ nhiên kinh hỉ kêu gào lên...

- Lâm Nhất? Ngươi muốn bỏ qua đồng môn rời đi sao? Còn không đến bái kiến Ngọc sư thúc!

Lâm Nhất bất đắc dĩ xoay người lại, thấy những người kia đã tới cách đó không xa. Người tới chính là thầy trò Ngọc Lạc Y, Hồng Lăng, cùng với Mộc Thiên Viễn, Niên Tứ và Vạn Tử Bình.

Thương thế của thầy trò Ngọc Lạc Y đã khỏi hẳn, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, sợ là chưa khôi phục. Thần sắc hai nữ tử bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Nhất vẫn không có quá nhiều lưu ý. Thần sắc của Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ không rõ, ngược lại Vạn Tử Bình rất sống động, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

- Lỗ tai ngươi điếc sao? Mau tới bái kiến tiền bối và đồng môn sư huynh!

Vạn Tử Bình đi ra giáo huấn Lâm Nhất. Hắn nghĩ thầm, bị vướng bởi đồng môn ở đây, ta khó tìm ngươi trả thù. Bất quá mượn cơ hội nhục nhã ngươi một phen cũng là việc vui!

Ánh mắt xẹt qua đám người Vạn Tử Bình, sắc mặt Lâm Nhất lạnh xuống. Hắn vẫn chưa bước lên trước, chỉ lập tại nguyên chỗ chắp tay chào Ngọc Lạc Y:

- Tại hạ đệ tử ngoại môn Thiên Ky Các Lâm Nhất, bái kiến tiền bối!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiếng nói lành lạnh, thần thái không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Tính tình của Ngọc Lạc Y ôn hòa, lại trọng thương mới khỏi, thêm nữa không thích nhiều chuyện, cũng không để một đệ tử ngoại môn ở trong lòng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu.

- Nhìn thấy đồng môn sư huynh cũng nên lễ bái! Sao ngươi có thể vô lễ như vậy? Chẳng lẽ thiếu quản giáo sao?

Vạn Tử Bình ở một bên nhân cơ hội làm khó dễ.

Nghe tiếng, Lâm Nhất đứng thẳng người lên, ánh mắt khinh thường nhìn Vạn Tử Bình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên nói:

- Ngươi tính là thứ gì?

- Ngươi... Ngươi lớn mật!

Thần sắc của Vạn Tử Bình cứng đờ, Mộc Thiên Viễn, Niên Tứ và Hồng Lăng cũng kinh ngạc. Ngay cả Ngọc Lạc Y cũng nhíu mày, hiển nhiên có chút không vui! Dưới cái nhìn của nàng, một đệ tử ngoại môn lại vô lễ như thế, thật là mất quản giáo!

Vạn Tử Bình thấy vậy, ngón tay chỉ Lâm Nhất trách mắng:

- Ngươi mục không sư trưởng, đã xúc phạm tông quy, ta liền thay Ngọc sư thúc ra tay giáo huấn ngươi!

Vạn Tử Bình đức hạnh, khiến lâm nghĩ tới Trịnh Nguyên. Hai người này kiêu ngạo ương ngạnh giống nhau như đúc, không giống chính là, một cái y thị tự thân tu vi, một cái dựa dẫm phía sau Ngọc Lạc Y cùng với hắn đồng môn. Hắn mê mắt một phen, vác lên hai tay, hừ lạnh nói:

- Giáo huấn ta? Bằng ngươi cũng xứng!

Vạn Tử Bình thẹn quá hóa giận, nơi nào còn cố kỵ quá nhiều. Thấy trên mặt Ngọc Lạc Y đã hiện lên vẻ giận dữ, hắn không thể chờ đợi được nữa lấy ra phi kiếm, nhìn Lâm Nhất quát:

- Một đệ tử ngoại môn cũng dám cuồng vọng như vậy, hôm nay ta không dung được ngươi...