Niên Tù thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, kiến thức rộng rãi. Nhớ tới Lâm Nhất vừa rồi ra tay, không khỏi âm thầm kinh ngạc! Hắn đã nhìn ra Lâm Nhất giết người cũng không thoải mái, đây rõ ràng là yếu thế ở trước, chế địch ở sau. Từng bước tính toán, từng bước sát khí.
Tiểu tử này, ác độc a! Chỉ bất quá, phi kiếm giết người ở trong vô hình kia, rõ ràng là biến ảo ra, nhưng có khả năng quỷ thần kinh hãi, làm người khó lòng phòng bị. Đây tột cùng là kiếm pháp cỡ nào, lại sắc bén như vậy? Này vẫn là công pháp của Chính Dương Tông sao?
Lúc này suy nghĩ trong lòng Ngô Thất không người nào có thể biết. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Lâm Nhất, rất khác lúc trước.
Hai nữ tử Hồng Vân Cung, rất ít có cơ hội tranh đấu với người, chém giết máu tanh như vậy cũng không thường thấy, nhưng đồng dạng chấn động thủ đoạn của Lâm Nhất. Tu vi Luyện Khí kỳ đã như vậy, nếu như trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chẳng phải càng đáng sợ!
- Lâm Nhất, lá gan của ngươi không nhỏ. Giết Trịnh Nguyên, ngươi và Trịnh gia sẽ không chết không thôi, ngay cả Các chủ, sợ là cũng không bảo vệ được ngươi!
Không biết ý gì, như là răn dạy, càng như nhắc nhở, Niên Tù nói một câu rất khó hiểu.
- Niên sư huynh nói không sai! Bất quá đây là ân oán của Lâm Nhất và Trịnh gia, Chính Dương Tông ta không tiện nhúng tay!
Ngô Thất có hiềm nghi lấy lòng cả hai bên.
Bất luận thế nào, đây là lần đầu Ngô Thất nói chuyện giúp mình. Lâm Nhất cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn lạnh giọng nói:
- Trịnh Nguyên gieo gió thì gặt bão, ta cũng không thể mặc cho đối phương xâu xé! Một người làm việc một người gánh, nếu tông môn bởi vậy trách tội, tại hạ không lời nào để nói.
Sau đó hắn xoay tay lấy ra cuộn tranh, nhìn Thiên Huyễn thần sắc vẫn không rõ, cất giọng nói:
- Không mở ra cấm chế nữa, ta liền phá huỷ cuộn tranh này!
Lâm Nhất thẳng thắn dứt khoát giết Trịnh Nguyên, ra ngoài mấy vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ dự liệu.
Trên gương mặt tinh mỹ tuyệt luân của Thiên Huyễn, hơi có chút ngạc nhiên, sau đó lại hóa thành một loại lưu luyến khôn kể. Trong ánh mắt kia là kinh ngạc và tịch mịch, có thoải mái còn có không nỡ.
Tiểu tu sĩ đến từ phàm tục kia, không chỉ dung mạo tương tự như thế, ngay cả cử chỉ cũng có vài phần phong thái của người kia. Chẳng lẽ tạo hóa trêu người, sứ mệnh của Huyễn Nhi phải ở hôm nay chung kết sao? Quá khứ như mộng, thật sự đến thời điểm kết thúc, trong lòng sao sinh ra không muốn và lưu luyến như vậy? Này là nhân tính sao?
Một tia phân thần ở nơi này, không dưới mấy vạn năm chờ đợi, hôm nay lại hoài cảm, đó là thất tình lục dục sao?
Chỉ là chủ nhân đã nói, khi Thiên Huyễn biết nhân tính, thì có thể sớm nhập Luân Hồi, kiếp sau thành người! Bao nhiêu vạn năm, chúng ta chờ là hôm nay sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng bất giác, trong con ngươi của Thiên Huyễn có nước mắt dịu dàng chảy ra, hóa thành một giọt châu óng ánh, chậm rãi hạ xuống...
Tiên tử kia nhìn Lâm Nhất buồn bã rơi lệ.
Niên Tù và Ngô Thất hai mặt nhìn nhau, một cuộn tranh mà thôi, có thể làm khó tiên tử thành như vậy sao, này làm người không thể tưởng tượng nổi!
Có lẽ bị nước mắt kia cảm động, dường như tình cảm phủ đầy bụi đã lâu bị thấm ướt, hơn nữa nhẹ nhàng mở ra, làm cho trong lòng Liên Tâm và Hồng Nhi không hiểu đau xót, vành mắt đỏ bừng.
Dáng dấp của Thiên Huyễn lúc này, dù là tâm địa sắt đá cũng có thể bị hòa tan. Nhưng Lâm Nhất khẽ cau mày, cuộn tranh bung xuống.
Hắn lần thứ hai đánh giá vật trong tay, thân ảnh kia đón gió viễn vọng như trước. Chỉ là Bạch Hồ nguyên bản có vẻ cực kỳ linh động, lúc này trở nên uể oải mà vô thần. Điểm đỏ yêu dị kia cũng ảm đạm rất nhiều. Mà trong mắt nó, phảng phất như có sầu bi vô tận phả vào mặt, khiến trong lòng người ta căng thẳng.
Lâm Nhất nhìn Thiên Huyễn, trầm giọng nói:
- Ngươi đã bức bách như vậy, thôi...
Nói xong, hắn muốn hủy diệt vật trong tay.
- Chậm đã...
Thấy Lâm Nhất chỉ là làm bộ, vẫn chưa hủy diệt cuộn tranh. Thiên Huyễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng duỗi ra đầu lưỡi, nếm giọt nước mắt kia.
Nàng bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười, giống như bầu trời mù mịt có quang minh xuất hiện. Nụ cười long lanh mà cảm động, tựa như một vệt quang huy vung vãi ra, làm cho mọi người rung động.
- Hì hì!
Thiên Huyễn lại phát ra một tiếng cười lanh lảnh.
Tiếng cười kia như một trận gió, nhẹ nhàng phất qua sơn động, khiến người dập dờn trong đó, không nhịn được lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Nữ tử này tính tình bách biến, một cái nhíu mày một nụ cười, cũng làm người khó có thể dự đoán, cũng làm cho Lâm Nhất lòng sinh bất đắc dĩ. Hắn cố giữ tâm thần không mất, chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
Linh lực trên cánh tay phun ra nuốt vào, thời điểm hai tay Lâm Nhất muốn dùng sức, Thiên Huyễn thu lại tiếng cười nói:
- Động này tên là Mạc Hồi, đi vào dễ dàng, đi ra khó. Chỉ có chủ nhân có thể tùy ý ra vào, ngay cả ta cũng không thể rời khỏi động này nửa bước. Mà cấm chế đi nơi khác kia, đã bị ta mở ra. Lâm Nhất, đưa cuộn tranh cho ta đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thật sao?
Lâm Nhất mang theo nghi vấn nhìn bốn phía. Trong thần thức, ở cửa động trước vẫn có cấm chế, mà cửa động phía sau đã thông suốt. Hắn tâm tư hơi động, thuận miệng nói:
- Đợi ta ra ngoài động, lại trả cuộn tranh...
Lời còn chưa dứt, dưới chân Lâm Nhất hơi động, đột nhiên chui vào cửa động phía sau, không thấy thân ảnh.
- Ngươi... gạt ta!
Thiên Huyễn tức giận lao lên, như gió đuổi tới.
Trong sơn động, chỉ còn lại bốn người uể oải, trên đất thi thể ngang dọc, khiến người hồi tưởng lại, đều cảm thấy rùng mình.
Niên Tù và Ngô Thất không dám nghỉ ngơi và chữa thương, thu thập di hài đồng môn, nhìn cửa động khi đến kia, từng người lộ ra thần sắc hối tiếc. Trước mắt chỉ có thể theo cửa động còn lại rời đi, để sớm ngày thoát thân. Liên Tâm và Hồng Nhi cũng có tâm tư như vậy. Vì thế bốn người kết bạn rời đi.
...
Sơn động sâu thẳm, không biết đi về nơi nào. Nếu không thể quay đầu, đây cũng là phương pháp thoát thân duy nhất.
Tiến lên không lâu, địa thế của sơn động đột ngột giảm xuống, giống như một cái giếng sâu, đi về phía lòng đất. Chuyện này... Lâm Nhất đang chạy gấp, bỗng cảm thấy bên tai có gió thổi tới, hắn không nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống.
- Vì sao ngươi gạt ta?
Thanh âm quen thuộc vang vọng bên tai, sắc mặt Lâm Nhất đại biến, trên người lóe lên hào quang, Huyền Thiên Thuẫn xuất hiện, chăm chú bảo vệ đầu đuôi. Mà sơn động sâu không lường được, chỉ có rơi xuống mang theo tiếng gió, còn truyền đến tiếng thở dài của Thiên Huyễn...
- Vì sao ngươi không tin ta...
Trong thần thức, trước sau trái phải nơi nào có nửa cái nhân ảnh, nhưng âm thanh của Thiên Huyễn rõ ràng ở bên người.
- Ngươi lấy tiên đan làm mồi, đầu độc lòng người...
Lâm Nhất hừ một tiếng, liều mạng bỏ chạy.