Vô Tiên

Chương 761: Chết không chọn lúc (2)




Sợ Thiên Huyễn ở trong lúc nguy cấp làm khó dễ, Lâm Nhất không thể không đe dọa. Xem ra bức tranh này thật rất quan trọng! Hắn không để ý tới đối phương hờn dỗi, ngẩng đầu đứng thẳng, nhìn Trịnh Nguyên bày ra tư thế khiêu khích, cánh tay nhẹ nhàng huy động, hào quang lấp lóe, phi kiếm lập loè, tản ra sát khí vô tận.

Bốn phía Lâm Nhất không người, biểu lộ ra khá là rộng rãi. Phi kiếm trong tay múa ra cái kiếm hoa, đi về phía Trịnh Nguyên nói:

- Ta giết tám người Trịnh gia ngươi không sai, nhưng Trịnh gia ngươi giết bằng hữu của ta mới là nguyên nhân. Ngươi nói có thể vận may hai lần, không thể ba. Ngươi cũng nói tiện tay có thể giết ta, ha ha! Ngươi thật có bản lãnh này sao?

Một vãn bối Luyện Khí kỳ, lại kiêu ngạo ngông cuồng như vậy. Lúc trước quên là ai chạy trối chết sao?

Lâm Nhất không có sợ hãi, làm cho Trịnh Nguyên cảm thấy cực kỳ buồn cười. Dưới chân hắn liên tục, đảo mắt liền đến trước đối phương, hừ nói:

- Người chết đuối, trước khi chết chung quy phải phí công giãy dụa mấy lần. Ngươi làm như thế, chỉ uổng công mà thôi!

Trong tiếng châm biếm, Trịnh Nguyên dẫn động thủ quyết, phi kiếm tỏa ra hào quang, nhanh chóng đánh tới.

Hai người đều ngông nghênh, giống như giết đối phương chỉ là thường thôi. Chỉ bất quá, khi phi kiếm của Trịnh Nguyên kéo tới, tròng mắt của Lâm Nhất thu nhỏ lại, tay trái bỗng nhiên mở ra, hai ngọc phù nổ lớn, hóa thành hai ngọc xà, trong tiếng rít liền ngăn trở tư thế đột kích của đối phương. Mà theo hai đạo ánh bạc bay đi, còn có một đạo kim mang. Cùng lúc đó, dưới chân hắn hơi động, thân hình đột nhiên bay lên, tay phải đánh ra một ánh kiếm như dải lụa, ô một tiếng vỗ xuống.

Sơn động này lại rộng lớn, cũng không thể ngự kiếm phi hành. Lâm Nhất và Trịnh Nguyên giao thủ cực kỳ mãnh liệt, so chính là thời cơ. Bất động thì thôi, động như bôn lôi. Hắn vẫn lấy yếu thắng mạng, chờ đợi là sự khinh thường của đối phương, chờ đợi tốc chiến tốc thắng.

Trịnh Nguyên ỷ vào tu vi của mình, muốn mạnh mẽ đánh giết Lâm Nhất. Ai ngờ vừa lấy ra phi kiếm, liền gặp phải hai ngọc xà khó chơi. Hai đại xà kia miệng phun hàn vụ, trong giây lát, phi kiếm bị ràng buộc, mặc cho thủ quyết điều động, nhất thời cũng khó có thể thoát thân. Thời điểm trong lòng hơi ngạc nhiên, chợt thấy một tia kiếm quang bổ tới, hắn vội lấy ra một linh khí hộ thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đối mặt một vãn bối Luyện Khí kỳ, Trịnh Nguyên thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại lấy ra linh khí phòng thân. Đám người Niên Tù và Ngô Thất đều cảm thấy bất ngờ.

Thần sắc của Thiên Huyễn như trước, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt. Giống như tu sĩ phàm tục liều sống liều chết, đối với nàng mà nói là một trận náo nhiệt hiếm thấy.

Trịnh Nguyên lấy ra chính là một Nguyệt Hoàn, vật ấy đón gió căng phồng, chắn ở trước người.

Ầm... một tiếng, phi kiếm của Lâm Nhất bổ vào Nguyệt Hoàn. Người sau không việc gì, hắn lại bị chấn bay ngược ra ngoài.

Trịnh Nguyên nở nụ cười, tiện tay muốn triệu ra một thanh phi kiếm, đến tìm Lâm Nhất tính sổ, ai ngờ một đạo kim mang nhỏ bé không thể nhận ra đi tới trước người. Hắn kinh hãi không kịp ứng biến, kim mang đã chăm chú ràng buộc mình.

Này là vật gì? Trịnh Nguyên thầm hô không ổn, vội ra sức giãy dụa, nhưng uổng công vô ích, linh lực quanh người giống như cũng trì trệ. Mà lúc này, Lâm Nhất bị Nguyệt Hoàn đánh bay, người ở giữa không trung giống như Giao Long xoay người, tay cầm phi kiếm đập tới.

Này nơi nào vẫn là vãn bối Luyện Khí kỳ ngông cuồng tự đại vừa rồi kia, đây là một kẻ liều mạng sát ý trùng thiên!

Trước có phi kiếm ngăn cản, sau có kim tiên ràng buộc, ngay cả Túi Càn Khôn cũng không nghe sai khiến. Trịnh Nguyên không dám thất lễ, trong lúc cấp bách, chỉ có thể thôi thúc Nguyệt Hoàn nghênh địch.

Trong phút chốc, Lâm Nhất đã tới đỉnh đầu của Trịnh Nguyên. Đối mặt Nguyệt Hoàn kiên cố, hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo, liều mạng đánh xuống, tùy theo hét lớn một tiếng...

- Giết...

Một tiếng nổ vang vọng sơn động, người vây xem chỉ chờ Lâm Nhất bị đánh bay, nhưng tình hình kế tiếp làm người trợn mắt ngoác mồm...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhìn Lâm Nhất liều mạng mà đến, trong lòng Trịnh Nguyên hoảng sợ, chỉ cảm thấy sát ý dày đặc tràn ngập bốn phía. Đây là tiểu tử bị mình bắt nạt năm lần bảy lượt sao? Đây là tu sĩ Luyện Khí kỳ sao? Lúc chưa Trúc Cơ, sợ là mình cũng không có một nửa bản lĩnh của tiểu tử này a? Bất quá Nguyệt Hoàn kia là linh khí, há có thể tùy ý phá tan. Ta nhìn ngươi còn có thể cậy mạnh bao lâu!

Không để ý kim tiên quấn quanh người, Trịnh Nguyên vội đánh ra thủ quyết, thôi thúc Nguyệt Hoàn ngăn địch. Hắn và mọi người vây xem có tâm tư giống như, chỉ chờ Lâm Nhất không biết tự lượng sức mình bị đánh bay ra ngoài lần nữa.

Âm thanh vang vọng trong tưởng tượng kia vẫn chưa xuất hiện, một kiếm của Lâm Nhất làm đủ tư thế, nhưng vừa chạm đến Nguyệt Hoàn lại đột nhiên thu hồi. Chỉ là không đợi Trịnh Nguyên đắc ý, một đạo hàn ý vô hình xông đến phía sau, sợ đến hắn vội vàng thôi thúc linh khí hộ thể...

Phi kiếm kia vô hình vô ảnh, đến tột cùng tới từ nơi nào, Trịnh Nguyên không thể nào biết được. Hắn chỉ nghe khách lạt... một tiếng, linh khí hộ thể bị xé rách, phi kiếm đánh lén thế tới đã hết.

Cũng còn tốt! Trịnh Nguyên chưa kịp may mắn, lại một ánh kiếm mang theo hàn ý, lần thứ hai không tiếng động nối gót đâm tới, xì một tiếng đâm vào hậu tâm của hắn.

- A... đê tiện...

Chiêu kiếm đánh lén kia, nhanh như tia chớp, chặt đứt tâm mạch của Trịnh Nguyên. Hắn chỉ biết có người ở trong bóng tối đánh lén, kêu thảm trong tiếng, Lâm Nhất đã tránh thoát Nguyệt Hoàn không người điều khiển, một tia kiếm quang như nguyệt hoa tung xuống.

Nhào... huyết quang trùng thiên, Trịnh Nguyên vừa hô lên đê tiện, đã bị Lâm Nhất phách làm hai nửa.

Mọi người vây xem không ngờ sẽ là kết quả này, đều kinh ngạc nhìn về phía thi thể cực kỳ máu tanh kia, nhìn Lâm Nhất, nhìn hắn nhanh chóng thu hồi kim tiên, thần sắc bất biến thu phi kiếm và Túi Càn Khôn của đối phương làm của riêng, người chưa rơi xuống đất bỗng dưng điểm hai lần, mang theo cực kỳ cẩn thận quay lại trước cửa động.

Chỉ nháy mắt, một đệ tử Luyện Khí kỳ, chém một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thành hai nửa. Nếu không tận mắt nhìn, ai dám tin tưởng này là sự thật.