- Lâm Nhất, ta vẫn chưa làm khó dễ ngươi, vì sao ngươi đối đãi với ta như thế? Chẳng lẽ không biết, thời điểm ta ra tay, bọn ngươi không ai có thể sống sót!
Lời nói của Thiên Huyễn vẫn không nhanh không chậm, nhưng trên mặt bao phủ một tầng lạnh sương, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
Thì ra là như vậy, đối phương sớm đề phòng chiêu này của mình. Nhìn cửa động trước người khôi phục như lúc ban đầu, Lâm Nhất bất đắc dĩ xoay người lại, nâng cuộn tranh trong tay, nhìn Thiên Huyễn nói:
- Đừng ép ta phá huỷ nó!
Thần sắc của Thiên Huyễn hơi trì hoãn, lộ ra nụ cười tự đắc, lập tức lại hóa thành sương lạnh.
Thấy thế, những người khác trong sơn động có chút hồ đồ.
Trong lòng biết cuộn tranh kia nhất định ẩn giấu kỳ lạ, nhưng vẫn không hiểu rõ chân tướng. Vì sao Lâm Nhất phải làm khó một tiên tử, một đầu ngón tay của người ta là có thể ép chết ngươi nha!
- Lâm Nhất, ngươi trả cuộn tranh cho nàng đi!
Nói chuyện là Liên Tâm, nàng và sư muội có chút không ưa Lâm Nhất cố tình gây sự.
- Lâm Nhất, ta lệnh ngươi trả cuộn tranh cho tiên tử!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tù dựa vào thân phận trưởng bối, phân phó nói. Ngô Thất chần chờ không có hé răng. Ngược lại là Trịnh Nguyên mắt sáng lên, mượn cơ hội nhảy ra, chỉ vào Lâm Nhất mắng:
- Tiểu tử thúi, nhanh trả cuộn tranh lại. Nếu như không, đừng trách ta cậy thế bắt nạt ngươi.
Ý cười trên mặt Thiên Huyễn như có như không, chạy không thoát hai mắt của Lâm Nhất. Hắn nhìn mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ thở dài, lạnh lùng nói:
- Thứ ta nói thẳng, nếu trả cuộn tranh, chỉ sợ chúng ta đều đi không ra sơn động này. Bọn ngươi không rõ huyền cơ, lại hùng hổ dọa người, thật đáng buồn...
Lâm Nhất lời còn chưa dứt, tỷ muội Liên Tâm suy tư. Niên Tù và Ngô Thất thay đổi ánh mắt, trầm mặc không nói. Hai thi thể trên đất kia chưa lạnh, trong lòng bọn họ lại thấy lạnh cả người. Chỉ có Trịnh Nguyên lấy ra phi kiếm, nhìn về phía tiên tử làm người kính ngưỡng.
- Nói năng cho cẩn thận! Ta nghĩ cuộn tranh của chủ nhâncy trân quý, mới nóng lòng lấy về. Chẳng lẽ ngươi thật nghĩ ta không dám giết ngươi...
Trong lòng có kiêng kị, Thiên Huyễn đúng lúc lên tiếng cắt đứt Lâm Nhất, làm cho Trịnh Nguyên như được tiên lệnh, vội chắp tay nói:
- Không nhọc tiên tử ra tay, để Trịnh mỗ giết người này!
Hắn không quên nhìn về phía Ngô Thất và Niên Tù:
- Lâm Nhất từng giết tám đệ tử Trịnh gia ta, chính là kẻ thù sinh tử của Trịnh Nguyên ta. Hôm nay ta thay Trịnh gia kết thúc ân oán với hắn, cũng là vì tiên tử ra sức. Vì chúng ta an nguy, mong hai vị đồng môn làm chứng!
Đôi mắt Thiên Huyễn liếc qua Trịnh Nguyên, khiến cho hắn càng thêm kích thích. Hắn thấy Niên Tù xoay người sang chỗ khác, thần sắc Ngô Thất thì hơi chút do dự, lại không nghĩ nhiều nữa, nhìn Lâm Nhất nhe răng cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lâm Nhất, hôm nay ngươi là lên trời không đường, xuống đất không cửa, chịu chết đi!
Trước cửa động, Lâm Nhất một mình đứng thẳng, lạnh lùng nhìn Trịnh Nguyên kiêu ngạo và đắc ý, nhìn tỷ muội Liên Tâm lặng lẽ, nhìn Niên Tù lạnh lùng, nhìn Ngô Thất lảng tránh. Ánh mắt hắn rơi vào trên người Thiên Huyễn.
- Lâm Nhất, lúc này trả cuộn tranh cho ta vẫn kịp. Bằng không thì, tu sĩ phàm tục các ngươi tranh đấu, không có quan hệ gì tới ta, thật sự không đành lòng bọn ngươi chết hết ở chỗ này!
Thiên Huyễn dụ dỗ từng bước, vẫn còn không cam lòng. Nàng nhìn chằm chằm cuộn tranh trong tay Lâm Nhất, trong thần sắc lộ ra oán hận.
Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, lạnh lùng nhếch miệng nói:
- Người, đều có không đành lòng. Ngươi không đành lòng, là không muốn chúng ta chết sạch ở trong động phủ này, tạm thời tin như vậy đi! Mà ta không đành lòng, là không muốn tự tay phá huỷ bức tranh này. Lúc trước ngươi gây ra, khiến người không tin được. Đã có người thay ngươi ra tay, ta không chỗ có thể đi, ứng chiến là được.
Lâm Nhất lật tay thu bức tranh vào, cánh tay rung lên, phi kiếm xuất hiện. Hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía Thiên Huyễn có chút thâm ý nói:
- Nếu có người nhân cơ hội tác quái, phá huỷ cuộn tranh chỉ trong một ý nghĩ.
Sơn trong động, khắp nơi đều có cấm chế, không thể trốn đi đâu được. Vốn muốn lấy cuộn tranh áp chế đến tìm đường sống, nhưng nhảy ra cái Trịnh Nguyên quấy phá, làm cho ý nghĩ thất bại, Lâm Nhất cũng rất bất đắc dĩ. Thấy Niên Tù và Ngô Thất chẳng quan tâm chuyện này, sát ý của hắn nhất thời lên cao.
Hừ! Trịnh Nguyên, ngươi cho rằng đây là thời cơ tốt giết ta? Tam Muội Chân Hỏa của Trúc Cơ trung kỳ làm người sợ hãi, ngươi mới Trúc Cơ không lâu mà thôi, thật nghĩ ta sợ ngươi? Mỏi mắt chờ mong đi!