Vô Tiên

Chương 758: Trước khi thành tiên phải thành nhân (1)




Trong sơn động, dưới ánh huỳnh quang, ba người ở giữa không trung đang vì cướp giật một bình thuốc mà đánh nhau sống chết. Liên Tâm và Hồng Nhi tay cầm tiên đan đang do dự bất định.

Trên đất nằm hai thi thể, Lâm Nhất vòng qua giường đá, bước chân của hắn rất trầm ổn. Thiên Huyễn áo trắng hơn tuyết là bắt mắt như thế, trong đôi mắt sáng có chứa thần sắc nghi vấn, thoáng chốc biến thành kinh sợ, còn có một tia khủng hoảng.

- Ngươi dừng tay...

Thiên Huyễn đã đoán được dụng ý của Lâm Nhất, thời điểm nàng quát bảo ngưng lại, thân hình đối phương đã như gió, thẳng đến bệ đá ở sau người.

Tiếng quát chói tai này, dẫn tới những người khác trong hang đá đều ngẩn ra, lưu ý quan tâm, chỉ thấy tiên tử không gì không làm được kia, đối mặt hành vi vô lễ của một tiểu bối Luyện Khí kỳ, lại luống cuống tay chân như vậy.

Đi đến trước người Thiên Huyễn tầm ba trượng, Lâm Nhất đột nhiên phát động, ngoài dự đoán của mọi người đánh về phía bệ đá, chỉ chớp mắt, hắn đã cầm cuộn tranh trong tay, thân hình không chút ngừng lại, lao đến một bên khác của sơn động, mới đột nhiên xoay người.

Hai chân chưa rơi xuống đất, Lâm Nhất nhanh chóng nhìn lướt qua cuộn tranh trong tay, sau đó vững vàng nắm lấy nó, giấu ở sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía Thiên Huyễn đang phẫn nộ, không nói một lời.

Lúc này Thiên Huyễn vẫn diễm lệ vô song, nhưng mặt đầy sát khí. Vẻ lười biếng và thoả mãn từ lâu không thấy, nhưng vì phẫn nộ mà làm cho bộ ngực hơi chập trùng. Trong đôi mắt không còn vẻ khó có thể dự đoán, mà có thêm hàn ý, khiến người không dám nhìn thẳng.

Chẳng biết tại sao, hàn ý trong sơn động tăng vọt, ba người đang liều mạng ngừng tay, đều mình đầy thương tích, nhưng đấu chí không giảm, chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn một tia thanh minh, lẫn nhau đánh giá sinh tử đại địch vừa rồi.

Liên Tâm và Hồng Nhi nhìn về phía tiên đan, trong khoảng thời gian ngắn lại giảm đi ý niệm ăn đan dược.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chỉ nháy mắt, sáu người thoáng như mộng tỉnh, ánh mắt đều rơi vào trên người Lâm Nhất và Thiên Huyễn.

- Cửa động kia là lối ra, vì sao ngươi không trốn!

Trên mặt Thiên Huyễn không còn sát khí, vẫn mang theo dáng dấp vô tội, nhưng ngữ khí lạnh lẽo. Nàng vuốt nhẹ sợi tóc, thần sắc bất định, thăm thẳm nhìn vào Lâm Nhất.

- Khi đến cửa động, còn có thể đi ra ngoài sao?

Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi vặn một câu.

Đôi mắt Thiên Huyễn sáng lên hỏi:

- Ngươi biết hàm nghĩa của Mạc Hồi?

- Không biết!

Lâm Nhất trả lời.

Thiên Huyễn hơi chút thất lạc, tự nhủ:

- Ngươi sao không biết chứ? Mong chàng quay về, mộng cũng ngàn hồi. Mạc Hồi, Mạc Hồi, chàng đến mộng quay về! Ngươi thật sự rất giống...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Phảng phất như rơi vào trong hồi ức, một lát sau, Thiên Huyễn thở dài một tiếng, tâm tư xa xôi quay lại. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Nhất hỏi:

- Vì sao ngươi lấy bức tranh của chủ nhân? Như vậy há không phải vô lễ? Đưa ta... được không?

Mình giống ai?

Thiên Huyễn đã nói vài lần, Lâm Nhất cũng không muốn phí thời gian suy nghĩ, huống hồ trước mắt cũng không phải lúc.

Đám người Niên Tù rõ ràng bị mê hoặc tâm trí, kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được. Mà cõi đời này thật có tiên đan lập tức thành tiên sao?

Chí ít hắn không tin, chỉ muốn chết ít mấy người mà thôi! Sau khi đám người Niên Tù tự giết lẫn nhau, hai người Liên Tâm bị người khống chế, mình sẽ phải làm sao? Mà hết thảy, đều là tiên tử quỷ dị kia gây nên, nếu như không ra tay ngăn cản, chỉ sợ hối hận đã muộn.

Một người là tiên tử cao cao tại thượng, một người là tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ. Lâm Nhất mạo phạm như vậy, có thể nói vô lễ đến cực điểm, kết cục như thế nào, không thể nói rõ được.

Nhưng tâm có may mắn trốn ở một bên, có thể đợi đến khi nào đây! Thời điểm vào động, hắn đã phát hiện cấm chế ở ngoài cửa động bị hủy, nhưng cấm chế trong cửa động vẫn còn, hơn nữa đã khởi động. Nói cách khác, người vào động không bao giờ có thể theo đường cũ trở về.

Một khắc kia, Lâm Nhất âm thầm hối hận, lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Trong sơn động này mê hoặc khổng lồ như vậy, là con người thì không thể ngoại lệ. Chỉ bất quá hắn vẫn mang theo cẩn thận. Bởi vì hắn không tin trong tiên cảnh này vẫn còn có Tiên Nhân tồn tại.

Mắt thấy người vào động từng cái lạc lối tâm trí, lại lục tục mất đi tính mạng, Lâm Nhất không thể không lớn mật thử một lần. Cho dù động tác này làm cho cừu nhân như Trịnh Nguyên đi theo may mắn thoát nạn, hắn cũng không thể chần chờ.