Vô Tiên

Chương 757: Điên cuồng (2)




- A...

Một tiếng kêu thảm vang lên, phi kiếm của Niên Tù xuyên thủng qua bắp chân của Ngô Thất, khiến cho thân hình hắn hơi ngưng lại. Hắn không để ý thương thế trên đùi, ra sức trảo một cái, nhưng bình thuốc lại như có mắt nhích lên cao một chút.

- Lớn mật!

Trên tay lần thứ hai thất bại, Ngô Thất đang ảo não, lại một thanh phi kiếm xuyên qua linh khí hộ thể, đâm trúng bắp đùi. Thấy lại là Trịnh Nguyên đánh lén, tức giận đến hắn quát lớn, khởi động phi kiếm nhào qua.

Thương thế của Ngô Thất nhẹ hơn Niên Tù một chút, căn bản không phải Trúc Cơ sơ kỳ như Trịnh Nguyên có thể ứng phó. Thấy thế, hắn vội vàng tránh né, lao thẳng về phía bình thuốc.

Không biết vì sao, bình thuốc lảo đảo bỗng nhiên bay tới đỉnh đầu của La Dật, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dưới chân đạp mạnh xông lên.

- Vọng tưởng!

- Tiểu bối muốn chết!

- Cút ngay!

Ngô Thất nhìn thấu ý đồ của Trịnh Nguyên, đã thấy có ngư ông đắc lợi, hắn nộ quát một tiếng, ngón tay điểm ra, phi kiếm gào thét rời đi...

Mà Niên Tù, Y Trăn, Trịnh Nguyên cũng giận dữ, một tên tiểu bối cũng dám đoạt đồ ăn trước miệng hổ, chẳng phải là muốn chết. Không ai suy nghĩ kia là đồng môn của mình, ra tay không chút lưu tình...

Lâm Nhất đứng ở một bên, lúc này sắc mặt đã âm trầm. Thấy thế, hắn nhíu mày, sau đó nhắm hai mắt lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Giữa không trung, bốn tia kiếm quang quy nhất, xuyên qua thân thể của La Dật. Huyết quang tung toé, vị đệ tử nội môn của Chính Dương Tông kia lại chết thảm ở trong tay trưởng bối của mình.

Rầm, thi thể La Dật rớt xuống, nhưng mấy người tranh đấu không thèm để ý, mà tiếp tục đánh về phía bình thuốc, lần thứ hai điên cuồng triền đấu chém giết.

...

Trong sơn động, một bình thuốc liên tục khiêu đãng trên không trung, phía dưới bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ liều mạng chém giết. Trong góc động, Liên Tâm và Hồng Nhi đã mở ra bình thuốc, tay cầm một viên thuốc dị hương nức mũi, tinh tế tỉ mỉ, muốn nuốt vào, chờ mong một khắc lập tức thành tiên kia.

Bên giường đá, trên mặt Thiên Huyễn mang theo vẻ hân hoan giống như hài tử, đôi mắt đẹp kia nhìn quanh, có chút lười biếng và thỏa mãn.

Thấy Lâm Nhất một mình đứng ở trong góc, sắc mặt khó coi, Thiên Huyễn cười hì hì nói:

- Ngươi thật sự không động tâm với tiên duyên sao? Ngươi xem hai vị tỷ tỷ kia, ăn tiên đan vào, liền có thể tẩy đi phàm thai thành tựu tiên thể. Nghe chủ nhân nói, tẩy đi phàm trần muôn vạn sầu, độ ngươi thành tiên tiêu diêu du! Vì sao ngươi không động tâm? Ngươi không muốn trường sinh sao? Ngươi tên là gì? Ngươi thật sự rất giống...

Rầm... lại một người rơi rụng trên đất, trong loạn chiến, Y Trăn khó có thể tự vệ, lần thứ hai trở thành oan hồn chết thảm ở trong tay đồng môn.

Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, trong động phủ Tiên Nhân, lại xảy ra thảm kịch như vậy!

Lúc này sắc mặt của Lâm Nhất đã tái nhợt. Hắn nhìn Thiên Huyễn vẻ mặt vô tội, khẽ lắc đầu, đi về phía đối phương.

- Ồ! Trong tay ta đã không có tiên đan! Nếu không ngươi tìm hai người các nàng lấy cũng được a!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thiên Huyễn mở hai tay, lộ ra thần sắc không rõ, lại nói có người đang muốn dùng tiên đan, ra hiệu Lâm Nhất không nên bỏ qua cơ hội tốt.

Thấy một tiểu bối Luyện Khí kỳ cử chỉ dị thường, thần sắc của Liên Tâm và Hồng Nhi lạnh lùng lên. Hai người cầm tiên đan muốn nuốt vào, để tránh khỏi sự tình không muốn phát sinh.

Lâm Nhất lạnh lùng nhếch miệng, gắt một cái. Cắn chót lưỡi, rất đau. Nhưng hắn biết, nếu như muốn giữ mạng của mấy người trước mắt, chỉ có liều mình thử một lần.

- Nếu không muốn bị người khống chế, thì không nên ăn tiên đan kia!

Lâm Nhất nhìn về phía hai người Liên Tâm lạnh lùng nói một câu, sau đó dưới chân liên tục.

Liên Tâm ngẩn ra, lại nghe Hồng Nhi không cam lòng nói:

- Một tên tiểu bối, cũng dám vọng ngôn!

Không để ý tới hai người, Lâm Nhất chậm rãi đi về phía Thiên Huyễn.

- Dung mạo, ngôn hành cử chỉ của ngươi, thật sự rất giống... Ngươi muốn làm gì...

Thần sắc của Thiên Huyễn biến ảo chập chờn, bỗng nhiên không còn nụ cười, thất thanh kinh hô lên...

- Ngươi dừng tay...

Thân hình Lâm Nhất đột nhiên di động, lao thẳng về phía bệ đá.