Tiếng nói nghe rất quen tai, hẳn là của nữ tử lúc trước ca hát. Lời nói nhu nhược, như xuyên thấu vô số năm tháng, mang theo hoài cảm và tang thương vô tận, khiến người thay đổi sắc mặt. Bất quá chỉ nghe âm thanh, không nhìn thấy người. Bảy người ngồi ở trên ghế, đều không dám vọng động.
- Người trẻ tuổi kia, vì sao không ngồi xuống?
Lời còn chưa dứt, bảy người đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Nghe tiếng, Lâm Nhất cũng không nói gì, mà cúi đầu đi đến trước ghế đá cuối cùng, chần chờ một chút, lúc này mới ngồi xuống. Có lẽ vì oán giận hắn bất kính với chủ nhân của động phủ, thần sắc của mọi người đều có chút bất mãn. Cho dù là La Dật ở bên người, cũng cảm thấy rất khó chịu.
- Người tới, đều là hữu duyên! Huyễn Nhi, đưa mỗi người một hạt Tẩy Phàm Đan, xem như bày tỏ tâm ý. Tẩy đi phàm trần muôn ngàn sầu, độ ngươi thành tiên tiêu diêu du. Ta mệt mỏi...
Tiếng nói xa dần, biến mất dần, hiển nhiên là người nói chuyện tự động rời đi.
Mọi người đang ngồi đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát nhìn bốn phía. Lâm Nhất lẳng lặng nhìn giường đá và bệ đá. Phía trên có một quyển sách và một bức tranh, tranh vẽ một tiên tử mạo mỹ, đang đón gió viễn vọng. Trong lồng ngực của nàng ôm một con Bạch Hồ, lông trắng hơn tuyết, hình thái khả ái, đôi mắt linh động dị thường, giống như đang ngó chừng mỗi người trong sơn động. Mà trên trán nó, lại có một điểm đỏ như son, có vẻ rất yêu dị.
Bức họa này rất tinh mỹ, người trong họa cũng rất sống động, đặc biệt là tiên tử kia... thân ảnh tiên tử kia rất giống như một người từng gặp. Là nàng quen thuộc? Hay là nàng xa lạ? Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng nghi hoặc, một thanh âm lanh lảnh dễ nghe vang lên...
- Hì hì! Ta là Thiên Huyễn, phụng lệnh chủ nhân đến đây ban đan!
Một nữ tử mặc vân sa, từ một bên cửa động khác nhẹ nhàng đi tới. Mái tóc màu đen như thác nước, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, xinh đẹp kinh người.
- Mời chư vị ngồi! Hì hì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng dấp của nữ tử này bất quá mười sáu, mười bảy tuổi, đang khi nói chuyện cười duyên dáng, đôi mắt đẹp hơi khép. Thấy mọi người đứng dậy, nàng cười hì hì, ra hiệu không cần đa lễ, bồng bềnh đi tới.
Mọi người mang theo thấp thỏm, chỉ thấy nữ tử kia chân trần đi tới, cách mặt đất hai ba tấc, chỉ có một bộ vân sa chạm đất, giống như bạch vân lơ lửng.
- Muội tử thật đẹp!
Hồng Nhi tự đáy lòng phát ra một tiếng than thở, ngay cả Liên Tâm nhìn thấy một tiên tử xinh đẹp như vậy, cũng lòng sinh ngưỡng mộ, tự than thở không bằng. Đám người Ngô Thất và Niên Tù càng không thể tả, đứng ngồi không yên. Sắc mặt Trịnh Nguyên đỏ lên, hai mắt tỏa sáng, ngay cả thở dốc cũng không dám.
- Hì hì!
Nữ tử Thiên Huyễn không để ý thần sắc của mọi người lắm, đi đến trước giường đá, giơ cánh tay lên. Trên tay hiện ra ba bình thuốc khéo léo. Nàng cười hì hì, ánh mắt đảo qua mọi người, lên tiếng nói:
- Chắc là chủ nhân nhà ta nhớ lầm, Tẩy Phàm Đan chỉ còn lại ba hạt. Mà bọn ngươi lại có tám người, tiên đan này cho ai đây...
Nữ tử này lộ ra thần sắc khó xử, khuôn mặt làm cho người mê hồn, giống như Hải Đường chớm nở, lại như mưa rơi rả rích, khiến lòng người khó kiềm chế được.
Lâm Nhất ngồi ở cuối cùng, cách nữ tử kia hơi xa một chút. Chỉ là từ trong ánh mắt như nước kia, hắn cảm thấy hãm sâu trong gió xuân, tâm hồn rung động, tựa như nhảy lên gợn sóng, khó có thể tự tin. Cũng bất giác, khi lời nói vang ở bên tai, chợt có mùi thơm kéo tới, làm lòng người say mê, cho đến vật ngã lưỡng vong, sung sướng đê mê.
Thấy không ổn, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, cắn đầu lưỡi, mùi máu tanh làm đầu óc tỉnh táo. Hắn thở dài một hơi, thần sắc bất biến.