Ngô Thất và Niên Tù đã ra tay trước, hai tia kiếm quang lóe lên, theo một trận muộn hưởng truyền tới, cửa động cao hơn một trượng bỗng nhiên xuất hiện hào quang, giống như mặt nước bình tĩnh nổi lên gợn sóng, liên tục vặn vẹo, sơn động đen nhánh dần dần ẩn đi, phảng phất như muốn biến mất khỏi trước mắt mọi người.
Chỉ là mấy cái thở dốc, tất cả như trước, trên bậc thang đá màu tím, cửa động lẻ loi tĩnh lặng như thường, như cái gì cũng không có xảy ra.
- Sư tỷ! Đây thực là động phủ Tiên Nhân sao? Cấm chế của Tiên Nhân sợ là không dễ hủy diệt!
Nói chuyện chính là cô gái áo hồng, nàng và sư tỷ vô ý đến đây, muốn vào động tìm kiếm một phen, ai ngờ bị cấm chế ở cửa động ngăn trở, vừa vặn gặp phải mấy vị đồng đạo của Chính Dương Tông, sau khi giải thích nguyên do, Ngô Thất và Y Trăn đều động tâm.
Hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, còn không phải là lấy danh nghĩa lịch lãm, tìm kiếm cơ duyên mới là thực sao! Nếu có thể thu được bảo vật Tiên Nhân để lại, đó là cơ duyên to lớn. Vì vậy bốn người liên thủ phá cấm, bận việc một lúc vẫn không xong. Trịnh Nguyên và Niên Tù lại tìm đến, gia nhập vào hàng ngũ phá cấm chế. Sau đó Lâm Nhất tới, nhìn thấy tình hình như lúc nãy.
- Hồng Nhi sư muội không nên nôn nóng! Nếu hơi một tí là từ bỏ, chỉ sợ chuyến này sẽ không thu hoạch được gì. Hơn nữa thử một chút, cũng là tăng thêm kiến thức.
Cô gái áo xanh nhẹ giọng nói, thần sắc cực kỳ trầm tĩnh. Sau khi hai tỷ muội tiến vào Hoàn Thiên Cảnh, thì thất tán với môn nhân, trước mắt chỉ có thể vừa đi vừa tìm, thật không dễ gặp phải một chỗ kỳ dị như thế, lại khó có thể tiến vào, thực làm người bất đắc dĩ.
- Liên Tâm đạo hữu nói rất có lý! Sáu người chúng ta hợp lực, tổng sẽ nghĩ ra phương pháp phá cấm!
Trịnh Nguyên cực kỳ hào hiệp địa cười ha ha, ở một bên mở lời an ủi.
Liếc mắt nhìn Trịnh Nguyên tướng mạo không tầm thường, Liên Tâm cười nhẹ, gật đầu xem như tán thành, thấy vậy Trịnh Nguyên ưỡn thẳng thân thể, thần sắc rất tự đắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đòn không thể đắc thủ, Ngô Thất triệu hồi phi kiếm, biểu lộ ra rất không cam lòng, muốn ra tay lần thứ hai, lại có người nói chuyện...
- Có lẽ vì thời đại quá xa xưa, uy lực của cấm chế này còn không tới một thành như lúc trước. Chỉ bất quá chúng ta công một điểm trong đó, sẽ tác động cả cấm chế, mạnh mẽ phá cấm như vậy là rất phí sức. Niên mỗ có biết về cấm chế một chút, đợi ta đến thử xem biện pháp khác!
Đám người Lâm Nhất đứng ở bên ngoài mười mấy trượng, vây quanh trước thềm đá là sáu vị tiền bối Trúc Cơ kỳ, người nói chuyện chính là Niên Tù. Hắn thu hồi phi kiếm, nhìn về phía mấy vị đồng đạo gật đầu ra hiệu, liền nhảy lên bậc thang, cách cửa động càng gần, tiện tay lấy ra một vật giống như la bàn.
- Niên tiền bối muốn làm gì thế?
La Dật và mấy đệ tử Luyện Khí kỳ mặt lộ vẻ không rõ, nhưng Lâm Nhất nhìn rõ ràng. Sau khi quen thuộc Trận Pháp trích lục, đã biết rất nhiều phương pháp bày trận. Niên Tù lấy ra chính là một cái trận bàn, vật ấy có thể gia trì trận pháp, lại có thể đơn độc bày trận, vì không dễ luyện chế, nên là bảo vật cực kỳ khó được. Bình thường nếu trận pháp có trận bàn hỗ trợ, uy lực sẽ tăng lên ba phần mười, có thể thấy được vật ấy thần dị.
Cách cửa động ba trượng dừng lại, Niên Tù đánh giá xung quanh, dương tay vứt trận bàn lên, sau đó nhanh chóng đánh ra một chuỗi thủ quyết. Chỉ thấy trên trận bàn hào quang chớp động, vèo một tiếng, liền lún vào trên góc trái của cửa động.
Đám người Ngô Thất đều nhìn không chớp mắt, đang không biết động tác này có ý gì, chỉ thấy sơn động bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó liền truyền đến tiếng vang khách lạt.
- Ta đã tạm thời cầm cố một góc của cấm chế, nhưng không cách nào hủy diệt nó. Nhân lúc cấm chế và trận bàn phản phệ lẫn nhau, ngươi ta toàn lực công kích...
Niên Tù đột nhiên hô to một tiếng, đã giơ tay triệu hồi phi kiếm, mấy người còn lại ngầm hiểu, ngay sau đó sáu đạo kiếm hồng đánh về phía sơn động.
Thời điểm mọi người chú ý, Lâm Nhất lại âm thầm bừng tỉnh. Tuy uy lực của cấm chế kia không mạnh, như muốn hủy diệt cũng không phải chuyện dễ. Mà cử chỉ của Niên Tù, chính là phương pháp lấy trận phá trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lấy trận bàn phong tỏa một điểm, sau đó toàn lực oanh kích, làm cho cấm chế không thể chú ý tất cả. Phương pháp này không thể nói là không có hiệu quả! Như nghĩ tới điều gì, trong lòng hắn trầm xuống, dưới chân chậm rãi thối lui. La Dật phát hiện động tĩnh bên cạnh, do dự một chút, cũng di chuyển bước chân theo.
Sáu vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đồng loạt ra tay, thanh thế hùng vĩ. Trong tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng, uy thế khuấy động không ngớt kia đột nhiên nổ tung, khí thế hỗn loạn nhấc lên từng trận sóng chấn động, như cuồng phong kéo tới, làm cho mấy đệ tử Luyện Khí kỳ quan sát khó có thể đứng vững, vội lui về phía sau vài bước.
- Cấm chế dĩ nhiên buông lỏng, cơ hội phá cấm ở trước mắt...
Niên Tù cách cửa động gần nhất, cũng là người trước nhất nhận ra cơ hội phá cấm, vội cao giọng la lên. Năm người còn lại vốn tản ra thành hình quạt, lấy tư thế công kích có lợi nhất. Nghe được tiếng la, đều cảm thấy phấn chấn, từng người toàn lực thôi thúc phi kiếm.
Sáu thanh phi kiếm mạnh mẽ đâm vào cấm chế trên cửa động. Cửa động bỗng nhiên trở nên mơ hồ, vặn vẹo đung đưa, trận bàn cũng run rẩy. Trong lúc hoảng hốt, thiên địa phảng phất như trở nên bất động. Chỉ chớp mắt, sơn động mang theo cả ngọn núi, thậm chí toàn bộ sơn cốc u tĩnh, bỗng nhiên bạo phát...
Oanh...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng đất trời, uy thế vô thượng đột nhiên tản ra, thôn phệ về phía đám người ở trước cửa động.
Lâm Nhất cẩn thận vốn trốn ở phía sau mọi người, giờ khắc này càng không dám thất lễ. Trong nháy mắt cấm chế bị hủy, thân hình hắn hơi động, đã chạy ra mấy chục trượng.
Dù vậy, bão táp mạnh mẽ kéo tới làm cho Lâm Nhất khó có thể né tránh, ngã nhào xuống đất, liên tiếp lộn mấy vòng mới sợ hãi không thôi bò dậy. Quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi ngạc nhiên...
Bụi mù chậm rãi tán đi, sơn động vẫn y như cũ, chỉ là cửa động kia có vẻ càng thâm thúy. Trong phạm vi mấy chục trượng như đào ba thước đất, không có một ngọn cỏ, chỉ còn lại bùn đất màu nâu, một mảnh hỗn độn.