- Vạn sư đệ, Niên sư đệ, cẩn thận một chút!
Nhìn dáng dấp cẩn thận của Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ, Vạn Tử Bình cười nhạo, không để ý lắm nói:
- Bất quá là hai gia hỏa tầng bảy, không cần ngạc nhiên!
...
Bên ngoài hơn mười trượng, người tới dừng bước.
Nhìn ba người vây quanh hai nữ tử ngồi dưới đất, Lâm Nhất chỉ thoáng lưu ý thương thế của Ngọc Lạc Y, liền nhìn qua nơi khác. Thu Thải Doanh thì bước tới, chắp tay nói:
- Huyền Thiên Môn Thu Thải Doanh, gặp gỡ mấy vị đạo hữu của Chính Dương Tông!
Nghe tiếng, thần sắc Hồng Lăng uể oải vẫn tinh tế đánh giá đối phương một chút, gật đầu ra hiệu, lên tiếng nói:
- Chính Dương Tông Hồng Lăng có thương tích trên người, không thể đủ lễ, mong đạo hữu thứ lỗi!
- Huyền Thiên Môn?
Thấy Thu Thải Doanh mặc váy màu vàng, dung mạo như hoa, ánh mắt Vạn Tử Bình sáng lên, cười ha ha, tiến lên nói:
- Tại hạ Vạn Tử Bình, gặp gỡ Thu cô nương. Trong Tiên cảnh ngẫu nhiên gặp mặt, cũng xem như là hữu duyên a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tứ chắp tay, sau khi nói ra họ tên liền không lên tiếng. Mộc Thiên Viễn thấy Vạn Tử Bình làm quá, âm thầm khinh thường, nhưng bất động thanh sắc chắp tay chào hỏi:
- Mộc Thiên Viễn, gặp gỡ Thu Đạo hữu!
Ánh mắt của hắn rơi ở trên người Lâm Nhất, muốn hàn huyên một câu. Người kia còng lưng, tay vuốt mấy sợi râu, còn nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong thần sắc mang theo vài phần hèn mọn làm người căm ghét.
Tướng mạo của Vạn Tử Bình không tầm thường, làm người có chút ngả ngớn; Niên Tứ thì là một hán tử, mặt chữ điền, râu ngắn, dường như không thích nói chuyện; Mộc Thiên Viễn toàn thân áo trắng, khí độ bất phàm, cử chỉ hữu lễ, hẳn là người dễ nói chuyện. Chỉ là Hồng Lăng đạo hữu kia thương thế không nhẹ, mà người ôm trong lòng thì sắc mặt biến thành màu đen, bên ngoài bao phủ một tầng hàn khí, hiển nhiên là trúng hàn độc.
- Mấy vị đạo hữu hẳn gặp phải phiền phức, trên người tại hạ có chút đan dược chữa thương...
Nói xong, Thu Thải Doanh lấy ra một cái bình ngọc. mắt to vụt sáng, như nghĩ tới điều gì, lại lấy ra một cái bình ngọc, ra hiệu nói:
- Còn có một bình giải độc đan, chẳng biết có tác dụng hay không...
Giải độc đan! Hồng Lăng vội hỏi:
- Giải độc đan này có thể giải Kim Ngô Độc không?
Thu Thải Doanh mang theo ý cười nói:
- Viên thuốc này, là sư phụ tặng cho ta, có người nói có thể giải bách độc...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha! Thu cô nương thực nhiệt tình, khiến người khâm phục!
Vạn Tử Bình nịnh hót một câu, tự chủ trương nhận lấy bình ngọc, xoay người nhìn Hồng Lăng nói:
- Đan dược của Huyền Thiên Môn, hẳn không phải tầm thường. Dù như thế nào, cũng tạm thời thử xem một chút, đừng bỏ qua cơ hội cứu trị Ngọc sư thúc!
Bất luận cử chỉ của hắn như thế nào, nhưng những lời này ngược lại là có lý.
Hồng Lăng cầm bình ngọc, trước tiên đổ ra một hạt giải độc đan, thấy đan dược lộ ra hương khí thấm người, biết không phải hàng giả, lúc này mới khá cảm kích nhìn Thu Thải Doanh cúi đầu đa tạ.
Dùng đan dược, chờ một khắc sau, hắc khí trên mặt Ngọc Lạc Y giảm xuống, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, không thấy tỉnh lại. Hồng Lăng tra xét kinh mạch của sư phụ, thần sắc lần thứ hai lo lắng lên, lắc đầu nói:
- Giải độc đan của Thu đạo hữu là kỳ dược không thể nghi ngờ, nhưng vẫn không giải được Kim Ngô Độc. Khí tức của sư phụ dần suy yếu, lại tiếp tục trì hoãn, sợ là tính mạng nguy rồi! Bây giờ phải làm như thế nào đây!
Bản thân Hồng Lăng có thương tích, không rảnh hành công điều tức, trong ngoài đều khốn đốn, làm mặt không có chút máu, gần như muốn ngã.
Trơ mắt nhìn đồng môn gặp nạn, nhưng bó tay toàn tập, Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ giận dữ và xấu hổ đan xen, chỉ có thể bóp cổ tay thầm trách, ngóng trông trưởng bối sớm hiện thân. Nhưng dáng dấp của Vạn Tử Bình vẫn rất ung dung, nhìn về phía Thu Thải Doanh than thở:
- Thu cô nương là một mảnh hảo tâm! Ai, chỉ tiếc...
Vạn Tử Bình lấy lòng, làm cho Thu Thải Doanh càng lúng túng. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, vội xoay người hô:
- Lâm đại ca...