- Từ xưa có câu, đồng đạo là bằng hữu! Lúc này nơi đây, tình cảnh này, tại hạ mới hiểu rõ, cái gọi là đồng đạo, bất quá là một người qua đường mà thôi!
Hắn lùi về sau một bước, trầm giọng nói:
- Vừa rồi quấy rầy! Cáo từ!
Mặc dù không phải đồng môn thì đã làm sao? Đối mặt một người yếu bị cường địch truy sát, lại coi thường như vậy. Chẳng lẽ tồn thiên lý mà diệt nhân dục, hay nhân tính đã diệt tuyệt sao? Lúc này Lâm Nhất tin tưởng, chỉ cần Ngô Thất nói một câu công đạo, thì có thể để bản thân thoát khỏi quẫn cảnh.
Tâm niệm nhanh quay ngược trở lại, Lâm Nhất đang định súc thế thoát đi, một thanh âm thanh thúy êm tai vang lên...
- Ai nói đồng đạo là người qua đường?
Người chưa đến, tiếng nói đã tới trước, hai đạo kiếm hồng lướt qua, hai tu sĩ một nam một nữ ở nơi không xa hạ xuống thân hình. Nói chuyện là nữ tử, áo trắng như tuyết, dung mạo thiên thành. Nam tử trung niên phía sau người mặc thanh bào, dáng dấp tuấn tú, chỉ là giữa hai lông mày hơi có chút âm trầm.
Không biết ý đồ đến của đối phương, Lâm Nhất vẫn nhịn xuống ý niệm chạy trốn, chỉ thấy Ngô Thất ân cần chào nói:
- Chính Dương Tông Ngô Thất, gặp gỡ hai vị đạo hữu!
Nữ tử kia nhìn về phía Ngô Thất nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, không có trả lời, nam tử phía sau đã tiến lên một bước, hơi không kiên nhẫn chắp tay nói:
- Ta chính là Huyền Thiên Môn Tiển Phong, vừa vặn cùng sư muội Lan Kỳ Nhi đi ngang qua!
Thân thể hắn xoay chuyển, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều, nhìn nữ tử nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kỳ Nhi sư muội, Huyền Thiên Điện mới là mục tiêu của chúng ta, không cần vì một người không có liên quan mà làm lỡ thời gian, ngươi xem...
Tư thế không coi ai ra gì của Tiển Phong, so với lão giả áo đen càng mạnh. Ngô Thất ngượng ngùng nở nụ cười, có chút không vui lùi về sau một bước. Mấy người bên cạnh hắn thì giống như ngừng thở, có chút thất thần nhìn cô gái áo trắng kia.
Người tới dĩ nhiên là tu sĩ Huyền Thiên Môn, con ngươi của lão giả áo đen chuyển động, căn bản không sợ tu vi của đối phương, cất giọng nói:
- Hắc Sơn Tông Mạc Chi Dư ở đây hành sự, chẳng lẽ hai cao nhân của Huyền Thiên Môn muốn ngang ngược ngăn cản sao?
Thấy sư muội không để ý mình, trước mắt lại có người ngắt lời, sắc mặt Tiển Phong lạnh xuống. Hắn muốn nổi giận, nhưng Lan Kỳ Nhi nhàn nhạt liếc lão giả áo đen một cái, quay đầu nhìn về phía đám người Ngô Thất nói:
- Lan Kỳ Nhi gặp gỡ mấy vị đồng đạo, còn có vị đạo hữu này, vừa rồi vì sao ngươi cảm khái?
Nàng nói, đôi mắt sáng chớp động, nhìn về phía Lâm Nhất lộ ra ý cười.
- Bái kiến Lan cô nương!
- Bái kiến Lan tiền bối!
Không ngờ tiên tử ôn hòa hữu lễ như thế, làm mấy người Chính Dương Tông có chút rối ren. Lan Kỳ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rơi vào trên hôi bào của Lâm Nhất, lộ ra thần sắc xem kỹ.
Lúc này Lâm Nhất cúi người, trên mặt khuôn mặt là dáng dấp hèn mọn. Thần sắc hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lo lắng. Tại sao lại gặp nữ tử này? Nàng cùng với sư huynh hẳn là đi ngang qua nơi đây, nhưng vì sao ngừng lại? Thực vì một lời nói vừa rồi của mình?
Thấy đối phương nhìn tới, chẳng biết tại sao, hắn lại có chút bất an. Huyễn Linh Thuật đủ để lừa gạt thần thức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vì sao lúc đối mặt Lan Kỳ Nhi, chỉ cảm thấy khắp toàn thân đều là kẽ hở! Là bởi vì đôi mắt kia, hay vì mình chột dạ?